Lúc này Nam Cung Yến cũng hết sức kích động, cô đương nhiên nhận ra đây là nơi mà cô và Trần Triệu Dương từng tới, tuy rằng bức ảnh này là chụp lén nhưng không thể không thừa nhận nó được xử lý rất tinh vi.
Đối với chuyện xảy ra hiện tại, Nam Cung Yến cũng đã có suy đoán mơ hồ, chỉ là cô vẫn không dám tin.
“Mau xem”, chính vào lúc này, trên màn hình chính của nhà hàng đột nhiên hiện ra một loạt sticker trái tim và hoa hồng, những sticker đó chậm rãi hợp thành vài chữ.
“Cung Yến, gả cho anh được không?”
Mọi người vừa nhìn thấy mấy chữ trên màn hình thì lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Yến, ngoại trừ đám người Tật Phong, khách mời khác đột nhiên lôi điện thoại từ trong túi ra, mở đèn flash lên, ánh sáng chậm rãi hợp thành một tấm hình lớn.
Nam Cung Yến cảm động cực kỳ, cô che miệng, bày ra vẻ không dám tin nhìn những việc xảy ra trước mắt này.
Cô chưa từng nghĩ tới, Trần Triệu Dương sẽ cầu hôn với mình, hai người bọn họ đã kết hôn rồi, thật ra quá trình này cũng không cần lắm, thế nhưng Trần Triệu Dương lại đột nhiên làm chuyện này.
“Anh rể đâu? Có ai nhìn thấy anh rể ở đâu không?”, lúc này, Tuyên Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Sắc mặt mọi người lập tức khẽ biến, Trần Triệu Dương ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng anh rời khi đi nào thì bọn họ lại không hay biết, chuyện này quả thực kinh dị quá rồi.
Chính vào lúc này, vốn dĩ nhà hàng xoay tròn đang tối đen bỗng dưng lại thay đổi màu sắc.
"Từ màu đen ban đầu, chậm rãi biến thành ánh sáng mờ ảo, mà mọi người cũng dần thích ứng với độ sáng như vậy.
“Ông... Ông..”, bấy giờ, Tật Phong vốn nói chuyện hay làm việc đều cực kỳ nhạy bén lại đột nhiên mở miệng, nói năng lắp bắp không hề giống bộ dạng ngày thường.
“Tật Phong, cậu điên rồi à? Chỗ này đâu có ông ngoại cậu đâu?”, cuối cùng Hắc Kiện cũng tìm được cơ hội chế nhạo Tật Phong, lập tức cười tủm tỉm trêu chọc nói.
“Không phải, mọi người mau nhìn xem, đại ca ở phía trên kìa”, bị Hắc Kiện châm chọc nhưng Tật Phong không hề tức giận mà chỉ vào không trung hét lớn.
Đám người theo hướng tay Tật Phong chỉ nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy được đối diện nhà hàng xoay tròn có một người, nhà hàng được bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo này có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy trên nóc nhà, Trần Triệu Dương như một trích tiên, đạp lên không khí đi từng bước một tới.
Đám người ở trong nhà hàng đều ngớ người, phải biết chỗ này chính là tầng cao nhất, không thể nào có dây thép hay cái gì có thể treo được, hơn nữa, khoảng cách gần như vậy, cho dù có dây thép treo bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ.
Nói cách khác, Trần Triệu Dương là dựa vào năng lực của bản thân đứng giữa hư không, chuyện này quả thực làm điên đảo ấn tượng ban đầu của bọn họ, thật sự quá dọa người.
“Chuyện này... Đây là đại ca, anh ấy điên rồi à?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương một mình đứng giữa hư không, tuy rằng đám người Tật Phong biết rõ thực. lực của Võ giả nhưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Liệu anh ấy có ngã xuống hay không? Chuyện này quá nguy hiểm”, nhìn thấy bóng dáng Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến lập tức lo lắng.
Lúc này, trong tay Trần Triệu Dương lại có thêm một cây bút, anh dùng cây bút bắt đầu vẽ lên hư không.
Nương theo nét bút của Trần Triệu Dương, trên không trung bắt đầu hiện ra vài chữ.
“Cung Yến, gả cho anh được không?”
Bức vẽ trên không này đột nhiên xuất hiện lại không tiêu tán, thủ đoạn của anh thành công khiến nhận thức của tất cả đảo điên.
“Chị, chị mau trả lời đi, quá lãng mạng rồi”, Tuyên Hoàng không nhịn được mở miệng khuyên bảo, trong mắt cô ấy toàn là hâm mộ, nếu như có người dùng cách này cầu hôn, cô ấy nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.
Trong mắt Julia lúc này chỉ toàn mất mát, cô ta từ Đông Âu đuổi theo anh tới tận nơi này, quyết tâm trong lòng cô ta chưa từng dao động bao giờ nhưng tới khi nhìn thấy một màn này lại bỗng dưng thay. đổi.