Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 927



"Cô mà hét ầm lên hù tôi nữa, có tin tôi chặn số cô luôn không?", Trần Triệu Dương vừa bắt máy đã đe dọa người trong điện thoại.

"Khụ khụ... Cậu Trần, là tôi, Vinh Dương đây. Mạo muội hỏi một câu, người trong ảnh mà cậu vừa gửi qua ấy, bây giờ cô ấy đang ở đâu vậy?", chú Vinh khế khụ một tiếng, sau đó nói ra thân phận của mình.

"Ngại quá, bây giờ cô ta đang ở trong tay tôi, sao vậy? Các ông biết người phụ nữ này à?", thấy Vinh Dương tự mình gọi đến, kết hợp với phản ứng của Phạm Thanh Thanh, Trần Triệu Dương đưa ra một kết luận.

"Cậu Trần, không dám giấu giếm, cô ấy chính là Bạch Thấm, đội trưởng Long Tổ ở thành phố Long Hải của chúng tôi", nghe Trần Triệu Dương nói vậ Vinh Dương trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói.

"Hả...", nghe thấy câu Vinh Dương vừa nói, Trần Triệu Dương lập tức sửng sốt, không ngờ anh lại bắt đội trưởng của người ta về, còn máu chó hơn là anh lại đi nhờ những người kia để hỗ trợ, thế chẳng phải tùy hứng quá rồi sao?

"Cô ấy là đội trưởng của chúng tôi thật đấy, bây giờ chúng tôi sẽ chạy qua ngay, cậu đừng làm gì đấy nhé, lai lịch của cô ấy khủng lắm", Vinh Dương sợ Trần Triệu Dương sẽ làm ra chuyện gì khác thường nên dặn dò một câu rồi ngắt điện thoại.

: "Alô...", nghe thấy tiếng cúp điện thoại, Trần Triệu Dương tức sôi máu. Giờ thì hay rồi, không dưng lại rước phiền toái vào thân.

Anh không hề muốn xé mặt với người của Long Tổ, nhưng nếu họ muốn tới thì cứ tới, anh cũng 3° muốn xem xem ai là kẻ muốn ám sát vợ của anh.

Nếu như người của Long Tổ không cho anh một ¡j câu trả lời, cho dù xé mặt thì có làm sao?

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương lập tức đi ra ngoài.

"Lát nữa có khách tới, mọi người ẩn mình hết đi, "Ì chuẩn bị sẵn sàng, chờ tín hiệu của tôi", Trần Triệu  Dương lạnh lùng nói với bốn người.

"Rõ, thưa đại ca", nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, cả bốn người đều không hề do dự mà tuân theo, sau đó mỗi người tự đi một hướng.

Quả nhiên, không lâu sau có tiếng động cơ vang lên ở ngoài biệt thự, hiển nhiên là Phạm Thanh Thanh và người của cô ta đã đến.

Trần Triệu Dương đi ra đón họ. Trước khi xác định là địch hay bạn, Trần Triệu Dương cũng không muốn họ xông tới lung tung, lỡ chạm trúng cơ quan thì cả bọn Phạm Thanh Thanh có chạy đẳng trời cũng không thoát.

"Cậu Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy Trần Triệu Dương mở cửa đi ra, Vinh Dương hỏi Trần Triệu Dương với vẻ hơi lo lắng.

"Không có gì, với khả năng của các ông, lẽ ra các ông đã điều tra rõ chuyện đội trưởng kính yêu của các ông muốn ám sát vợ tôi chứ. Về chuyện này, có phải Long Tổ mấy người nên cho tôi một câu trả lời không?", Trần Triệu Dương lạnh nhạt hỏi những người kia.

"Cậu Trần, tôi thật sự xin lỗi, trước đây đội trưởng Bạch đã từng tàn sát các anh em trong Long Tổ chúng tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi cũng không biết rốt cuộc ngọn nguồn ra sao. Nhưng xin cậu Trần hãy yên tâm, chúng tôi không biết gì về việc làm của đội trưởng Bạch, xin hãy cho chúng tôi gặp đội trưởng, tôi muốn hỏi trực tiếp cô ấy”.

Vinh Dương nhìn Trần Triệu Dương, cười khổ một tiếng, nói.

"E là các ông có gặp được cũng vô dụng thôi, cô ta như đã bị kiểm soát tâm trí vậy, hai mắt vô hồn, hoàn toàn không giống một người có tư duy bình thường", nét mặt Trần Triệu Dương dịu đi, nói.

"Vậy thì làm phiền cậu Trần rồi", mặc dù Trần Triệu Dương đã nói như vậy, nhóm người Vinh Dương vẫn muốn đi xem cho rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.