Tê Duyệt vốn dĩ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng nên bắt đầu tỏ ra tự phụ, lúc này nét mặt tươi cười của ông ta chợt cứng lại, khó tin nhìn ba viên xúc xắc đang lặng lẽ nằm trong bộ lắc, số điểm giống với của ông ta. Nói cách khác, ván này hai người hòa.
Kết quả ấy khiến cho ông ta không chấp nhận được, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Triệu Dương đứng cạnh cũng kinh ngạc, ban đầu anh ta còn vô cùng bội phục mưu kế của sư phụ mình, không ngờ nó lại thất bại như thế.
Mà cách duy nhất để kết quả này xảy ra chính là, bản thân Trần Triệu Dương là một tay cá cược tài ba.
"Ai, ông nói xem, dù gì cũng là vua đánh bạc mà lại hòa với một tên vô danh tiểu tốt như tôi, thế không phải thành thua rồi còn gì. Tuổi lớn như thế, quả là khí tiết tuổi già khó giữ được", Trần Triệu Dương ra vẻ thương hại, trong giọng nói là sự tiếc nuối rất rõ ràng.
"Cậu... Tức chết ông già này rồi", nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương, Tê Duyệt bực đến mức cả người đều run lên.
"Anh Trần, muốn chơi thì cứ chơi đi, phiền anh đừng nói mát người khác", Triệu Dương không nhịn nổi nữa, nói với Trần Triệu Dương.
"Được thôi", Trần Triệu Dương chìa hai tay, không nói thêm nữa.
"Nếu ván đầu tiên hòa thì bắt đầu ván thứ hai luôn đi", Tê Duyệt hít sâu một hơi, ghìm cơn tức giận xuống đáy lòng, nói với Trần Triệu Dương.
"Dĩ nhiên không thành vấn đề", Trần Triệu Dương mỉm cười, cầm bộ lắc lên, vẫn lắc với cái kiểu vô cùng chậm chạp đó, kĩ thuật lắc xí ngầu ấy thật sự là vụng về đến mức không muốn nhìn.
Lần này Tê Duyệt không còn tràn trề tự tin như trước nữa, cộng thêm việc bị Trần Triệu Dương chọc giận, ông ta đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Nhìn vào lối lắc xí ngầu của Tề Duyệt là có thể thấy được ông ta đang mất kiểm soát.
Trần Triệu Dương đương nhiên cũng thấy trạng thái này của Tê Duyệt, đây chính là kế hoạch của anh.
Mặc dù với thực lực của anh thì thẳng được cuộc cá cược này là dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh không thể đả kích sòng bạc một cách triệt để như thế được, nếu họ cố tình dây dưa với anh thì cứ thẳng tay vả mặt vậy.
Ngoài việc thua tiền ra thì cách để khiến cho. sòng bạc đau đớn nhất chính là thanh danh bị quét đất. Không có vua đánh bạc áp trục, sẽ có rất nhiều người của Lao Thiên Môn tìm tới cửa. Trừ khi họ đóng cửa, còn nếu không chỉ cần mở cửa là sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Dùng mưu kế để phá kế sách của đối thủ, muốn đối phó với một tên cáo già dày dặn kinh nghiệm như Tề Duyệt phải đủ tàn nhãn mới được, đánh vào mặt tâm lý là chiêu quan trọng nhất.
Ván này hai người không lắc xí ngầu quá lâu.
"Ông lão à, cái thân già của ông không được rồi, mới lắc có hai lần thôi mà đổ mồ hôi thế kia rồi, khi nào rảnh nhớ bồi bổ vào nhé", Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn Tê Duyệt.
"Anh Trần, phiền anh đừng công kích người khác", Triệu Dương đứng gần đó sợ sư phụ mình bị tức chết, mở miệng quát.
"Anh có bị ngốc không thế? Vừa rồi rõ ràng tôi đang quan tâm đến sức khỏe của ông ấy mà, sao lại biến thành công kích rồi? Ôi, dạo này làm người tốt cũng khó quá", Trần Triệu Dương trợn mắt ba hoa chích chòe cãi lại, giọng điệu nghe rất gợi đòn.
"Cậu thanh niên này, đừng nhiều lời nữa, mở đi", "Tầ Duyệt biết có lẽ ván này lại phải hòa rồi, kết quả thắng thua sẽ được quyết định bởi ván cuối cùng.
"Vậy được rồi, tôi mở trước đây", Trần Triệu Dương lập tức chìa tay ra, mở bộ lắc của mình.
Mọi người thấy ba viên xúc xắc chồng lên nhau, phía trên cùng là một điểm, đây là con số nhỏ nhất.
Thấy số điểm mà Trần Triệu Dương lắc ra được, lòng Tê Duyệt tức khắc chùng xuống. Ông ta biết mình đã thật sự gặp được đối thủ rồi, Trân Triệu Dương này luôn giả heo ăn cọp, đến lúc này mới bày ra năng lực thật sự.