“Tôi chưa bao giờ quan tâm tới điều này”. Trần Triệu Dương đáp.
Điều mà anh quan tâm nhất lúc này là tia sáng vàng sau khi hấp thụ khí đen đó sẽ có ảnh hưởng gì đến mình hay không mà thôi! Chuyện này phải quay về nghiên cứu kỹ càng mới được.
Giang Tử Phong rất nhanh đã đưa anh tới nơi mà Nam Cung Yến sống.
Khi anh xuống xe, Đường Võ vội vàng bước đến chào hỏi.
Vẻ mặt Đường Võ lúc này có chút bối rối, bước tới gần Trần Triệu Dương nói: “Anh Dương, sao bây giờ anh mới quay về? Bên trong sao Hỏa đã va vào Trái đất rồi”.
“Sao Hỏa va vào Trái đất sao?”, vẻ mặt Trần Triệu Dương lộ ra vẻ khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi sao?”
“Vừa rồi có một người phụ nữ rất xinh đẹp đến. Cô ấy nói muốn tìm anh. Sau đó bị tổng giám đốc Nam Cung nhìn thấy và bảo cô ấy vào bên trong ngồi rồi", Đường Võ trầm giọng nói: “Em có thể nhìn thấy được bên trong ánh mắt của cô chủ Nam Cung tràn đầy sát khí, bây bên trong đó, đoán không chừng đã bắt đầu khai chiến rồi. Anh Dương, anh cho rằng đây không phải sao Hỏa va vào Trái đất sao?”
“Một người phụ nữ rất đẹp đến tìm tôi sao?”
Trong chốc lát Trần Triệu Dương không thể nào đoán ra được là ai: “Cô ấy có nói mình tên là gì không?”
“Cái này thì lại không nhắc tới. Nhưng cô ấy nói, cô ấy biết rất rõ về anh và có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh”, Đường Võ có lòng tốt khuyên: “Anh Dương, sau này anh đừng có mang “nợ phong lưu” của mình ở bên ngoài về nhà nữa. Bây giờ, anh đã có cô chủ Nam Cung rồi, lẽ nào anh vẫn thấy chưa đủ sao?”
“Nhưng anh không sợ xảy ra chuyện thật sao? Như hôm nay vậy?”
Đường Võ toát mồ hôi lạnh nói.
“Sợ cái gì chứ?”, Trần Triệu Dương đắc ý nói: “Không phải chỉ là hai người phụ nữ gặp mặt thôi sao, không có gì đáng. đáng sợ cả”.
Nói xong anh sải bước vào trong.
Đường Võ nhìn theo bóng lưng của Trần Triệu Dương mà không khỏi thán phục.
Trong nhà đã có một cực phẩm như Cung Nam Yến vẫn chưa đủ, anh còn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa và quan
trọng hơn hết là người phụ nữ đó thực sự rất xinh đẹp.
Trong lòng Trần Triệu Dương vẫn đang suy nghĩ rằng là ai đã tới đây tìm mình.
Khi anh đẩy cửa biệt thự ra và nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc một cách tao nhã thì anh đã tự hiểu.
Người đến tìm mình chính là Tô Hồng Mị.
Lúc này trong phòng khách, Tô Hồng Mị đang hút thuốc một cách tao nhã, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.
Vẻ mặt Nam Cung Yến lạnh lùng nhìn cô ta.
Dù cả hai không nói gì nhưng thông qua ánh mắt, bọn họ đã giao lưu không biết bao nhiêu lần.
Khi Trần Triệu Dương bước vào thì cảm nhận được, bầu không khí có chút ảm đạm.
Lúc này, hai người phụ nữ này nhìn thấy Trần Triệu Dương bước vào thì ánh mắt cả hai đầu hướng về phía người anh.
Đôi mắt Nam Cung Yến ngập tràn sát khí.
Trần Triệu Dương nhìn thấy ánh mắt hai người phụ nữ này thì da đầu bắt đầu tê dại.
Đây có được xem là một người tình nhỏ tìm gặp vợ của mình không?
Nghĩ tới điều này quả là rất giống sao Hỏa va vào Trái đất thật.
Khi Tô Hồng Mị nhìn thấy Trần Triệu Dương bước vào cửa thì nhìn chăm chằm Nam Cung Yến cười nói: “Chủ tịch Nam Cung, người đàn ông tốt như vậy, nếu cô không cần thì để cho tôi nhé”.
Nam Cung Yến hừ lạnh nói: “Bà chủ Tô, cái loại đàn ông thối tha này ở ngoài đường thiếu gì. Tôi tặng cho chị thì chính là đang hại chị đấy. Hơn nữa, tôi nghĩ bà chủ Tô chắc sẽ không làm mấy loại công việc đi thu gom rác như thế này đâu nhỉ?”
“Haha”, Tô Hồng Mị cười to: “Tổng giám đốc Nam Cung, trong mắt cô là rác rưởi nhưng lại là bảo bối trong mắt tôi đấy. Nếu cô đã không cần thì có thể buông tay. Tôi cần là cái chắc rồi!"
“Bà chủ Tô, cho dù là rác rưởi thì tôi cũng không định sẽ đưa cho chị”, Nam Cung Yến điềm đạm nói: “Bà chủ Tô, đừng nói là chị đến rác cũng muốn giành chứ?”
“Giành sao!”, Tô Hồng Mị cười: “Nếu cô không để ý đến điều đó”.
“Khụ!"
Trần Triệu Dương nghe xong cảm thấy không ổn, một người đa tài như mình, thiếu niên xuất chúng thế này sao lại trở thành rác rưởi rồi chứ?
Trần Triệu Dương ho nhẹ một tiếng, đi tới chỗ Tô Hồng Mị hỏi: “Bà chủ Tô, nghe nói chị có chuyện muốn tìm tôi, không biết là có chuyện gì?”
Tô Hồng Mị nhìn Trần Triệu Dương một cách quyến rũ, rồi cười khúc khích nói: “Chị đến đây là để đòi tiền cậu về việc cậu đã ngủ lại vào đêm hôm qua”.
Sau khi Nam Cung Yến nghe được lời này thì sa sầm mặt lại.
Còn Trần Triệu Dương thì cảm thấy mình toang thật rồi.