Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 951



"Vậy tôi cũng đồng ý", lúc này Tê Duyệt còn dám ý kiến gì nữa, đồng ý theo.

"Hừ”, hiển nhiên Lý Hằng còn canh cánh trong lòng vì lời nói vừa rồi của Tề Duyệt, hơi trẻ con mà tức giận hừ một tiếng, sau đó đi qua, đứng trước bàn đánh bạc.

"Đã để ông già này làm người lắc xúc xắc thì phải nghe theo quy định của tôi, không cần biết ai thắng trận này, tôi đều hi vọng người đó có thể lấy ra một phần ngàn tiền cược để làm từ thiện, không biết hai người thấy sao?", sau khi đi tới, Lý Hằng cười híp mắt nhìn hai người, hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, tôi hoàn toàn ủng hộ”, mặc dù Tê Duyệt hơi khó chịu trong lòng nhưng không thể biểu hiện ra, giả vờ vui vẻ đồng ý.

“Tước sĩ Lý, được ủng hộ từ thiện đương nhiên là vinh hạnh của chúng tôi rồi, vậy nên, tôi quyết định sẽ quyên mười phần trăm tiền cược để làm từ thiện", Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Tề Duyệt rồi nói với Lý Hằng. 

"Mười phần trăm của một trăm tỷ, vậy không phải chính là mười tỷ sao? Có thật không?”

"Quá xa xỉ, nhìn người này xem, hào phóng quá".

“Tê Duyệt này đúng là hẹp hòi, chỉ đồng ý thôi, không rộng rãi bằng người thanh niên này".

"Đúng đấy, sòng bạc ngày nào cũng tiền vào như nước, thừa dịp lúc này kiếm thêm cái thanh danh tốt mới đúng".

Những người xung quanh nghe thấy lời của Trần Triệu Dương và Tề Duyệt thì xôn xao, tỏ ra khinh thường Tê Duyệt.

Trong lòng Tê Duyệt thầm than, sòng bạc này có phải của ông ta đâu, cho dù ông ta thắng thật thì số tiền thắng được cũng không phải do ông ta giải quyết.

Muốn trách thì phải trách Trần Triệu Dương không dưng lại thích nổi bật như thế, cho một trăm triệu thôi không phải là xong rồi sao? Thế mà cứ thích làm màu. Nếu ông ta không thêm tiền thì sợ là sẽ bị mắng đến máu chó văng đầy đầu rồi.

“Thôi được rồi, từ thiện được bao nhiêu tùy. thuộc vào năng lực của mỗi cá nhân, mọi người không cần miễn cưỡng. Tôi là người làm thì dùng đồ của tôi đi", Lý Hằng vung tay lên, hai người đàn ông với lối ăn mặc vô cùng thông thường mang một cái ba lô đến và lấy một bộ lắc xúc xắc ra.

"Bộ lắc này không gây tiếng động, cho dù dùng nhiều sức hơn cũng không gây ra âm thanh do dao động, vậy nên dù có khả năng nghe xúc xắc đếm số tốt cũng vô dụng, mọi người đã muốn đấu thì phải xem ai may mắn hơn ấy, như vậy sẽ công bằng hơn", Lý Hằng cười híp mắt cầm bộ lắc xúc xắc trong tay, giới thiệu.

"Tôi đồng ý", không chờ Tề Duyệt trả lời, Trần Triệu Dương đã lên tiếng đồng ý trước.

Lý Hằng đúng là một người tốt bụng, không ngờ ông ta đã tính toán hết thảy mọi thứ. Cho dù Tề Duyệt đánh bạc giỏi đến đâu, nếu không do mình tự lắc xúc xắc, cũng không thể nghe được tiếng xúc xắc va chạm thì làm sao mà thẳng được?

"Tôi... Tôi cũng đồng ý", Tê Duyệt không vui lắm, nhưng đành chịu thôi, Trần Triệu Dương là một thăng ngu, đến chuyện này mà cũng đồng ý.

Mà Trần Triệu Dương đã bày tỏ sự ủng hộ rồi, ông ta cũng không thể làm mất sĩ diện của tước sĩ Lý được, ông ta không dám làm chuyện đó.

"Hai vị đã đồng ý rồi thì dựa theo thông lệ, mời kiểm tra bộ lắc và xúc xắc". 

Lý Hằng thấy hai người đều đồng ý thì vô cùng vui vẻ.

Phải biết rằng, bộ lắc và xúc xắc đều do ông ta †a tự nghiên cứu ra, tuyệt đối là thứ công bằng nhất, có điều mãi cho tới nay vẫn không có đất dụng võ, không ngờ tham dự trận đấu này lại có tác dụng, hơn nữa còn là một cuộc đánh bạc lớn như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.