Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 952



Tê Duyệt lập tức để mọi người đi kiểm tra xúc xắc và bộ lắc.

Một ván bạc lớn như vậy, Tê Duyệt chỉ là một người hạ màn, chủ ván thực sự cũng không phải là ông ta, ông ta nhất định phải cẩn thận.

Ông ta vô cùng nghiêm túc kiểm tra xúc xắc và bộ lắc, sau đó nở nụ cười gật đầu với Lý Hăng.

“Tước sĩ Lý, không cần kiểm tra nữa đâu. Nếu đồ ông mang tới mà tôi còn không tin được nữa, thì tôi có thể tin ai được đây?”, Trần Triệu Dương khoát tay, đầy tin tưởng nói với Lý Hằng.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Lý Hằng lập tức hài lòng ra mặt. Cậu thanh niên này đối xử với ông ta rất khách khí, không tệ, là một nhân tài.

Mà Tề Duyệt lại suýt chút nữa không thở nổi, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương đầy oán trách. Tên nhóc này là do thượng đế phái đến trừng phạt ông †a đúng không?

Đến bây giờ, Tê Duyệt hối hận muốn chết, sớm biết vậy thì đã không nhận việc vớ vẩn này rồi.

Nhưng mà, ông ta là vua đánh bạc của sòng bạc, dưới tình huống này, ông ta không thể nào không ra tay cho được. 

. “Nếu hai bên đã cùng đồng ý, lão già tôi sẽ bắt đầu lắc xúc xắc”, Lý Hằng híp mắt cười nhìn Trần Triệu Dương, sau đó quay lại nhìn Tê Duyệt, ánh mắt hơi lạnh lùng.

Trong lòng Tê Duyệt rất bực bội nhưng không thể nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Phải nói rằng, kỹ thuật lắc xúc xắc của Lý Hằng mạnh hơn Trần Triệu Dương nhiều, trên dưới tung bay, nhìn vui tai vui mắt, Trần Triệu Dương nhìn thấy cũng phải xấu hổ.

Tê Duyệt bên cạnh lại nhìn chằm chăm hũ đựng trong tay Lý Hằng, lỗ tai dựng lên, muốn nghe được tiếng vang bên trong. Đáng tiếc, kỹ thuật này của Lý Hằng đặc biệt nhắm vào những cao thủ nghe xúc xắc, sao có thể để Tê Duyệt nghe được chứ?

Trần Triệu Dương đứng bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh, có vẻ đang thưởng thức. Dù sao, anh cũng không làm được nhiều trò bịp bợm như vậy, rất khâm phục Lý Hằng.

So với Trần Triệu Dương, bộ dạng của Tề Duyệt quả thực có chút không ra gì.

“Được rồi, lão già này lắc xong rồi. Hai vị, xin mời”, rốt cuộc Lý Hằng cũng kết thúc màn biểu diễn, đặt hũ xúc xắc xuống bàn đánh bạc, nhìn Trần Triệu Dương và Tê Duyệt. 

“Wì sợ có người sẽ nói theo, tôi đề nghị dùng giấy bút viết ra, cùng nhau giao cho Tước sĩ Lý”, đột nhiên, Tê Duyệt nói, bộ dạng tràn đầy tự tin.

“Được thôi, tôi không có ý kiến”, Trần Triệu Dương thả lỏng người, Tê Duyệt này đúng là muốn tìm chỗ chết. Nếu như mình nói ra một con số trước, Tê Duyệt nói theo, khi đó có thể coi như hoà nhau. Nhưng Tề Duyệt đã nói ra cách này, đúng là tự bóp chết chút hi vọng cuối cùng của mình.

Vậy nên, một khi người này muốn tìm chỗ chết, dù là thượng đế cũng cứu không nổi.

“Đã vậy thì bắt đầu viết đi”, Lý Hăng lập tức để người mang giấy bút tới, chia ra đưa cho Trần Triệu Dương và Tề Duyệt.

“Tước sĩ Lý, đây là số tôi đoán”, Tê Duyệt viết xong, gấp giấy lại, đưa cho Lý Hằng.

“Tôi cũng xong rồi”, Trần Triệu Dương viết số xong cũng đưa cho Lý Hằng.

“Nếu hai vị đã viết xong, vậy giờ chúng ta sẽ công bố đáp án. Số hai vị viết ra đều đặt trong hộp. thuỷ tinh này, bây giờ tôi sẽ mở tờ của ông Tề trước, dù sao ông Tề cũng đưa trước mà”, Lý Hằng mở. chiếc hộp thuỷ tinh kia, lấy giấy ra.

Lúc này, có người trong sòng bạc chiếu hình ảnh lên màn ảnh lớn phía trên, phát trực tiếp khung cảnh.

Lý Hằng lật mở tờ giấy, rất nhanh, con số Tề Duyệt viết ra hiện lên trước mắt mọi người.

“2,3,3 điểm”.

Thấy điểm số Tề Duyệt viết, mọi người cũng không có quá nhiều phản ứng, dù sao cũng chưa biết đáp án chính xác.

“Điểm số của ông Tề là 2,3,3, tiếp theo, chúng ta sẽ xem điểm số của cậu Trần”, hai hàng lông mày của Lý Hằng hơi nhíu lại, sau đó vươn tay ra, mở hộp thuỷ tinh của Trần Triệu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.