Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 958



Nhìn thấy cách hai người lên đảo, những ai đang đứng trên thuyền đều giật mình bật thốt. Suy cho cùng, ở đây trừ nhóm người Nam Cung Yến và một số đầu bếp, thủy thủ ra thì còn lại đều là người bình thường, chưa bao giờ gặp được cảnh tượng thần kỳ này.

Thấy họ đã lên đảo, Tăng Kim Lai lập tức ra lệnh cho du thuyền tiến về nơi xa.

"Tăng tốc độ đến mức cao nhất, vòng quanh hòn đảo này", Tăng Kim Lai nhanh chóng đưa ra chỉ thị. Các nhân viên trên tàu đều là thuộc hạ thân tín của Tăng Kim Lai, lập tức tuân theo mệnh lệnh của anh ta mà không hề nghi ngờ gì.

"Anh Tăng, vì sao chúng ta không dừng lại?", mặc dù Nam Cung Yến vẫn đang chăm chú quan sát tình hình trên đảo, cô vẫn thấy thắc mắc về hành động của Tăng Kim Lai.

"Thưa cô, nếu chúng ta dừng lại thì phải tốn ít nhất một đến hai phút để đẩy tốc độ lên mức cao. nhất, thời gian này đủ để kẻ đó đuổi kịp chúng ta. Có gì anh Trần không chống cự được thì chúng ta còn có thể cứu viện kịp thời".

Tăng Kim Lai lập tức giải thích.

"Thì ra là như vậy, anh suy nghĩ thấu đáo quá", Nam Cung Yến và những người khác cũng đã hiểu ra, sau đó cô lại hỏi: "Vậy chúng ta còn đủ dầu không?"

"Xin cô yên tâm, mỗi lần ra biển tôi đều chuẩn bị đủ dầu cả, trong kho hàng có tận mười mấy thùng dầu, tuyệt đối sế không có bất kỳ vấn đề gì", Tăng Kim Lai trả lời một cách chắc nịch.

"Ở đây còn vài cái ống nhòm, mọi người có thể dùng nó để xem tình hình trên đảo", Tăng Kim Lai cho người cầm một thùng ống nhòm tới, phân cho mỗi người một cái.

Ngoài các nhân viên đang điều khiển thuyền ra, những người khác đều vô cùng tò mò, mỗi người đều năm trườn trên mạn thuyền bắt đầu quan sát.

"Sao họ vẫn chưa đánh nhau vậy?", khi họ thấy được Trần Triệu Dương và một người khác đứng trên đảo, hai người này vấn chưa nhúc nhích.

"Tôi nghĩ chắc đang so bì khí thế rồi, dù sao các cao thủ đều chú trọng cái này khi đấu với nhau", một nhân viên làm việc tưởng tượng, nói.

Trên đảo. "Cậu cũng tài đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ lái thuyền chạy mãi", người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Triệu Dương với vẻ thích thú, nói. 

"Ông là ai? Là họ Kim kia bảo ông tới giết tôi à?", Trần Triệu Dương mở hai tay, sau đó mở miệng hỏi.

"Tôi là Lạc Vũ, mấy người đó muốn tôi che mặt nhưng tôi khinh thường làm việc đó nên không che. Đúng là họ Kim đã yêu cầu tôi đến giết cậu, cậu còn gì muốn hỏi không, hỏi hết đi, mất công chết rồi lại không hiểu vì sao mình chết", Lạc Vũ ngạo nghễ nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Tự tin quá nhỉ, chẳng lẽ ông không sợ làm ngọn kích gấy chìm trong bãi cát à? Phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng thích hợp làm nơi an nghỉ đấy", Trần Triệu Dương cười nhạo một tiếng, sau đó lạnh lùng châm biếm.

"Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén không đem lại bất cứ lợi ích gì cho cậu trong thời điểm này đâu, nếu cậu chịu thua, tôi có thể bỏ qua tất cả những người trên chiếc du thuyền kia, nếu không thì tôi sẽ lên chiếc thuyền đó sau khi xử cậu xong, cậu sẽ hối hận đấy".

Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Ông đang tự tìm đường chết đây mà, chúng ta không thù không oán, ông tu luyện tới cảnh giới này cũng không dễ dàng, tôi còn định tha cho ông một mạng, nhưng xem ra là tôi đã quá nhân từ”, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe qua trong mắt Trần Triệu Dương, anh lạnh giọng nói.

"Tuổi còn nhỏ mà nói năng huênh hoang thật, xem ra trên chiếc du thuyền đó có người rất quan trọng với cậu. Yên tâm, tôi sẽ giữ lại mạng của cậu, để cậu là kẻ ra đi cuối cùng", ánh mắt Lạc Vũ đầy khát máu điên cuồng, nhìn Trần Triệu Dương, nói.

"Ra tay đi, nếu không ông không còn cơ hội nào nữa đâu", Trần Triệu Dương không nói gì thêm, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.