“Ngu ngốc, để tôi xem ông có thể kiên trì được bao lâu”, Trần Triệu Dương cười lạnh, sao anh có thể không biết Lạc Vũ đã dùng công pháp cấm ky làm cho thực lực của ông ta tăng lên một tầng, khó trách một quyền khi nấy đã khiến anh ăn đau không ít.
Chỉ là, loại công pháp có thể làm tăng thực lực bình thường đều bị cấm dùng, tuy rằng trong thời gian ngắn làm tăng sức mạnh của người dùng, nhưng một khi mất tác dụng, chẳng những thực lực bị hạ thấp mà còn xuất hiện tác dụng phụ vô cùng lớn.
Có thể nói, nếu không phải là trường hợp cực kì bất đắc dĩ, sẽ không ai dùng đến.
Trần Triệu Dương xông ra thêm vài lần nữa, chỉ là, thực lực của Lạc Vũ lúc này đã ẩn ẩn đạt đến võ
đạo tông sư đỉnh cấp, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều tăng lên rất nhiều, hoàn toàn áp đảo Trần Triệu Dương.
Đối mặt với trạng thái như vậy của Lạc Vũ, Trần Triệu Dương chỉ có thể chậm rãi rút lui, cuối cùng vẫn về tới đảo nhỏ.
“Chết tiệt, ông có bệnh à? Không thấy nơi này sắp xảy ra một trận biến động lớn sao? Nhanh chạy khỏi nơi này rồi nói sau”, Trần Triệu Dương gấp gáp đến độ muốn điên rồi, đối mặt với thực lực cường đại của Lạc Vũ, anh căn bản không có cách nào chạy thoát.
“Bớt giả thần giả quỷ đi, biển cả vốn luôn đầy biến động, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”, buộc Trần Triệu Dương quay trở về đảo, Lạc Vũ không nhiều lời, trực tiếp lao về phía Trần Triệu Dương.
Ở trên đảo, tốc độ của Trần Triệu Dương rất 9Ì nhanh, đòn tấn công của Lạc Vũ hoàn toàn không chạm được đến anh.
Trần Triệu Dương không dám chậm trễ nhiều s thời gian, bắt đầu điên cuồng tấn công, anh phải đánh bại Lạc Vũ băng tốc độ nhanh nhất, ít nhất là khiến cho ông ta mất đi năng lực hành động, nếu không, như đã nói trước đó, thực sự là không có cách nào rời đi.
Chỉ là, đối phó với Lạc Vũ đã sử dụng công pháp cấm ky quả thực là rất khó khăn.
“Nếu ông không muốn chết thì mau đi theo tôi, còn muốn đánh nhau thì chúng ta lên hòn đảo kế tiếp", lời nói vừa dứt, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, sắc mặt Trần Triệu Dương lập tức thay đổi, điên cuồng chạy về phía mặt biển.
Lạc Vũ sửng sốt, lúc này ông ta mới chú ý tới đảo nhỏ ban đầu vốn rộng mấy trăm mét hiện tại chỉ còn lại một trăm mét. Hơn nữa đảo nhỏ còn bắt đầu rung chuyển dữ dội, hiển nhiên là sắp có chuyện không lành xảy ra.
“Chết tiệt”, Lạc Vũ cũng không dám dây dưa với Trần Triệu Dương nữa, cơ thể lập tức bộc phát ra chân khí, hướng tới vị trí Trần Triệu Dương vừa rời đi mà phóng thẳng.
Ngay khi Lạc Vũ vừa ra đến mặt biển, hòn đảo. nhỏ vốn tĩnh lặng trong nháy mắt đã bị tách ra những vết nứt lớn, một dòng nham thạch nóng chảy điên cuồng phun trào, trực tiếp phun lên đến độ cao hàng mấy mét, sau đó dừng lại ở trên mặt biển.
Mặt biển vốn yên tĩnh trong nháy mắt cuồn cuộn dâng trào, nhanh chóng biến thành dòng nước sôi sùng sục.
Trần Triệu Dương hành động rất nhanh, lúc núi lửa phun trào, anh đã cách đảo nhỏ ước chừng mấy trăm mét. Tuy nhiên, cho dù là khoảng cách này anh cũng không dám dừng lại, chẳng qua là thông qua đôi mắt xuyên thấu anh vẫn quan sát được tình trạng của Lạc Vũ phía sau.
Thật ra tốc độ của Lạc Vũ cũng không chậm, núi lửa đột nhiên phun trào, ông ta sửng sốt một chút rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại, điên cuồng lao ra phía xa.
Chỉ là lúc này, cơ thể ông ta bỗng nhiên như bị thứ gì đó kiềm hãm, sau đó ngã vào trong lòng biển.
“Chết tiệt, sao lại thế này? Sao lại phát sinh vấn đề ngay lúc này?”, trong lòng Lạc Vũ điên cuồng gào thét, ông ta cảm nhận được tốc độ thay đổi nhiệt độ của nước biển đang cực kỳ nhanh, mà công pháp cấm ky ông ta sử dụng lúc này đã đến giới hạn.
Nếu không phải khi nấy cứ dây dưa với Trần Triệu Dương không dứt thì thời gian giới hạn của công pháp cấm ky cũng không đến nhanh như vậy. Nếu ông ta không cắn mãi không buông thì chắc hẳn giờ này bọn họ đã rời xa cái hòn đảo chết tiệt này rồi.