Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 991



“Mấy người sao lại tới đây nữa? Tôi đã nói rồi, cho dù có mang thứ này vào trong quan tài, tôi cũng sẽ không bán cho cậu”, ông cụ tức giận, nói với Lý Bân.

“Ông già, tuyệt đối đừng nói như vậy. Nếu như ông thật sự muốn làm thế, e là mấy ngày sau, các anh em của tôi sẽ phải đến chỗ ông ăn cơm, chiếu cố đến công việc làm ăn của ông rồi. Vừa hay, cũng giúp ông trông coi quán, tránh có người không có mắt, tới gây phiền phức cho ông”.

Lý Bân cười lạnh, trên khuôn mặt nở một nụ cười đạo. đức giả, nói một cách thản nhiên.

Cậu... Đồ đê tiện”, ông cụ nghe xong lời nói của Lý Bân thì tức giận. Nhưng ông cụ chỉ là một cụ già gầy yếu, gặp phải hạng người thân thể cường tráng, vốn không có cách nào chống lại.

“Này, lẽ nào mấy người các anh không biết đó là phạm pháp sao?”, Trần Triệu Dương còn chưa kịp phản ứng, Hứa An Lan ở bên cạnh đã ra mặt đứng lên, chỉ vào đám người Lý Bân và quát lớn.

Đám người Lý Bân đang định dây dưa với ông cụ, nghe Hứa An Lan nói vậy, toàn bộ lập tức quay đầu lại nhìn về phía Hứa An Lan.

*ồ, không ngờ lại có thể gặp được một cô em xinh đẹp như vậy trong cái quán ăn nhỏ này. Tốt thôi, đã đưa đến tận cửa, nếu anh Bân không nhận, há chẳng phải là uổng phí ý tốt của ông trời sao”, sau khi Lý Bân nhìn thấy Hứa An Lan, hai mắt sáng lên, lập tức mỉm cười nham hiểm.

“Anh không biết xấu hổ, nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát”, Hứa An Lan đỏ mặt khi nghe Lý Bân nói, chỉ tay vào đám người Lý Bân quát.

“Không biết xấu hổ? Được rồi, yên tâm, anh sẽ cho cô em trải qua cái gì gọi là không biết xấu hổ thực sự. Sự vô liêm sỉ của anh không có điểm giới hạn”, Lý Bân cười thèm thuồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vóc người hoàn mỹ của Hứa An Lan.

“Anh...”

Sau khi Hứa An Lan nghe xong, cô ấy bị chọc tức đến mặt tái xanh, hận không thể đập chết đám người bọn họ.

“Haha... Trêu cô rất vui, chúng tôi là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật, sao có thể làm ra loại chuyện phạm pháp như vậy?”, Lý Bân chợt bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Hứa An Lan.

“Không phải hôm nay hai người chưa ăn cơm sao, đến đây, qua đó ngồi, tôi mời mọi người ăn cơm”, nhìn Hứa An Lan, Lý Bân cười cười, sau đó vẫy vẫy tay, mấy người phía sau liền đi thẳng đến ngồi vào bên cạnh Hứa An Lan.

“An Lan, cô có biết cách tốt nhất để đối phó với đám người này không phải là nói phải trái với bọn họ. Nói phải trái với đám người này, không phải là cô đang làm trò đùa sao? Cách tốt nhất là đánh cho bọn họ sợ. Đối với hạng người này, nên dùng bạo lực để áp chế bạo lực”.

Lúc này, đột nhiên Trần Triệu Dương ở bên cạnh nói với Hứa An Lan.

Đám người Lý Bân đang định gạ gẫm Hứa An Lan lập tức ngây người, mặc dù tên này không chỉ mặt gọi tên, nhưng ai cũng đều nghe ra tên này đang mắng bọn họ.

“Cậu nhóc, gan của cậu cũng to thật. Hôm nay ông đây sẽ cho cậu biết, tại sao hoa lại đỏ!”, Lý Bân rất vui vẻ, lập tức đứng lên, gọi đám đàn em của anh ta: “Dạy dỗ thằng nhóc này thật tốt cho tao, để thằng nhóc này biết sự lợi hại của anh Bân đây”.

“Được, anh cứ đứng nhìn là được rồi”, mấy tên khác nghe vậy lập tức đáp lại một cách sôi nổi, người nào người nấy đều nhìn về phía Trần Triệu Dương, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ quái.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.