Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 994



“Dạ, nhất định sau này tôi sẽ mở to mắt nhìn người, tỉnh mắt hơn một chút”, Lý Bân không ngừng gật đầu. Anh hùng không chịu thiệt trước mắt. Muốn tồn tại trong xã hội, quan trọng nhất là phải xem xét thời thế, hiện tại ở hoàn cảnh này, không thể không cúi đầu.

Chuyện ở quán thịt kho đã được giải quyết xong, Trần Triệu Dương không ở lại thêm nữa, đi thẳng khỏi đó.

Mà Hứa An Lan, có thể nói là vô cùng sùng bái Trần Triệu Dương, trực tiếp đi theo.

“Tôi nói này, một thân võ lực này anh luyện được như thế nào vậy? Chính là cái khả năng đánh nhau với cả một đám người đấy?”, hai mắt Hứa An Lan sáng rực nhìn Trần Triệu Dương, hỏi.

“Làm ơn đi, cô cũng đừng có nhìn tôi trần trụi vậy được không? Tôi là người đã kết hôn rồi, cô nhìn tôi như vậy, tôi sẽ áp lực lắm đấy!”, nghe Hứa An Lan nói vậy, lại nhìn ánh mắt sùng bái kia của cô nàng, Trần Triệu Dương lập tức sợ đến mức người run lên, nhanh chóng mở miệng nói.

“Xùy, anh nghĩ là tôi thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Bỏ cái giấc mộng xuân thu của anh đi, cùng lắm tôi chỉ thấy anh nam tính hơn mấy người đàn ông bình thường khác thôi. Anh cũng đủ tự kỷ rồi đấy!", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Hứa An Lan lập tức sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, hậm hừ nói.

“Vậy là tốt rồi, dù sao con người của tôi cũng rất biết lượng sức mình. Phụ nữ bình thường nhìn thấy tôi hầu như đều yêu tôi đến phát điên. Quả nhiên cô không phải phụ nữ bình thường!”, Trần Triệu Dương làm một bộ thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt mang theo một tia tán dương nhìn Hứa An Lan.

“Đúng là anh rất tự kỷ, tự đại cuồng, tự kỷ cuồng!”, nghe. thấy một loạt ngữ khí kiêu ngạo kia của Trần Triệu Dương, Hứa An Lan lập tức đảo cặp mắt trắng dã, hầm hừ nhìn anh.

“Được rồi, bây giờ cũng sắp tối rồi, cô nhanh về nhà đi, đừng theo tôi nữa”, Trần Triệu Dương nhìn bộ dạng bị chọc nói thẳng một câu như vậy, sau đó xoay người đi về phía xa.

“Này, tôi nói này. Sao anh không có một chút thương hoa tiếc ngọc gì vậy? Chẳng lẽ anh tính bỏ tôi đứng một mình ở đây à?”, Hứa An Lan thấy Trần Triệu Dương xoay. người bước đi, lập tức giận dữ, dậm chân đuổi theo, thở phì phò hỏi.

“Đi thôi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà!”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút, bèn thể hiện phong độ thân sĩ, mở miệng.

“Cách chỗ này không xa lắm, đi thôi!”, Hứa An Lan mếu máo, lúc này hai người đi dọc theo bờ bi

Bờ biển mùa hè vẫn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, gió lạnh lớt phớt, trên đường toàn là người ở thủ đô đi hóng mát. Hai người xấp xỈ tuổi nhau, đi trên bờ biển này rất giống. một đôi tình nhân nhỏ.

“Đây là nhà các cô à?”, sau khi Trần Triệu Dương nhìn thấy bốn cái sân hợp lại ở chỗ của Hứa An Lan, lập tức mở to hai mắt nhìn. Có thể xây được một căn nhà bốn sân hợp lại ở thủ đô, thì hoặc là do tổ tiên truyền lại, hoặc là đã dùng rất nhiều tiền mua về.

Tuy nhiên, dù là trường hợp nào, chuyện này cũng đủ chứng minh gia cảnh của Hứa An Lan cũng không tệ lắm.  

“Đúng vậy! Là tổ tiên để lại đấy! Được rồi, tôi về đến nhà rồi, hôm nay cảm ơn anh nhé! Nếu không có anh, chẳng những tiệm thịt kho kia bị phá hủy, mà tôi cũng không về được!”, Hứa An Lan quay đầu lại, đứng ở cửa nói.

“Cô đã về đến nhà rồi, tôi đây đi trước”, Trần Triệu Dương khoát tay áo, ý nói cô ấy không cần để tâm.

“Cũng đến cửa rồi, không vào ngồi một chút sao?”, Hứa An Lan do dự một chút rồi mở miệng mời.

“Được rồi, cũng trễ thế này rồi, cô nam quả nữ không thích hợp!”, Trân Triệu Dương lắc lắc đầu, không suy nghĩ gì mà từ chối ngay.

“Anh có cái tư tưởng cổ hủ gì vậy? Bây giờ là niên đại nào rồi? Đi thôi, đến cửa nhà của tôi rồi, tôi không mời anh vào ngồi một chút, không phải là tôi không có cấp bậc lễ nghĩa sao? Nhanh vào đi, đừng chần chờ nữa”, Hứa An Lan tóm lấy Trần Triệu Dương, trực tiếp bắt kéo anh vào trong nhà.

Bất đắc dĩ, Trần Triệu Dương đành phải theo cô ấy vào. trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.