Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 111: Quy cách cao nhất





"Đây là đi đâu?"

Sau khi đưa Sở Vĩnh Du và Tỉnh Vụ Dịch vào quán bar Thanh Phong, Báo Đốm lái xe trên đường, đột nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ, Trần Hạo Hiên có chút buồn bực, liên hỏi.

"Cậu Trần, anh muốn lập nghiệp sao? Bây giờ Lư Văn Diệu đã chết, thế giới ngâm Hương Tỉnh như rắn mất đầu, chắc chắn là thời điểm chúng ta thể hiện, anh phải biết, nếu như thật sự đạt được vị trí của Lư Văn Diệu, một năm béo bở được bao nhiêu? Chắc chắn anh không có cách nào tưởng tượng nổi.”

Nghe nói như thế, Trần Hạo Hiên sửng sốt một chút, lập tức cười.

"Ha ha, Báo Đốm, không thể không nói, trước khi xử lý Điêu gia, anh vẫn là một người cẩn thận, bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, lại dám thèm muốn vị trí như vậy, nhưng mà haha, tôi thích, nhưng nói thì nói như thế, khi thực hiện lại vô cùng khó khăn!”

Báo Đốm gật đầu.

"Tôi đương nhiên biết khó khăn, nhưng hôm nay tất cả thủ lĩnh đều nhìn thấy rất rõ ràng, Báo Đốm tôi là người của anh Sở, có lá cờ lớn này, khó khăn của chúng ta sau đó chắc chắn sẽ giảm đi tám chín phân, đi thôi, đi vào trước, tôi còn hẹn hai người, có thể đến giúp chúng ta thực hiện kế hoạch."

Tiến vào một gian phòng, sau khi Trần Hạo Hiên nhìn thấy cái gọi là hai người có thể giúp đỡ, Vương Hổ thì không nói, cũng coi là người một nhà, nhưng người đàn ông mập như heo này không phải Béo Đống, người trước đó ở trên Đường Chiến còn châm chọc khiêu khích anh ta sao?

"Béo Đống, thủ lĩnh thành phố mới bên cạnh, vị này là Trần Hạo Hiên, cậu chủ nhà họ Trần ở thành phố Ninh của chúng ta!”

Giờ phút này Béo Đống cười đến mức mắt híp lại, vội vàng nắm tay Trần Hạo Hiên.

"Chào cậu Trần, trước đó đã thấy ngài khí vũ hiên ngang, quả nhiên là sinh ra trong một gia đình lớn nha!”


Cười lạnh một tiếng, Trần Hạo Hiên không chút khách khí nói.

"Báo Đốm, theo tôi được biết, Béo Đống này và anh không hợp nhau, anh tìm anh ta hợp tác sao?”

"Đương nhiên, tôi và Béo Đống chỉ oán hận vì một lần cãi nhau, ha ha, vậy nên chuyện quan trọng như vậy, tìm những kẻ bề ngoài hòa hòa khí khí, không bằng tìm người như Béo Đống!”

Ngón tay cái dựng thẳng lên, Béo Đống cười nói.

"Người anh em cao minh, có anh Sở ở phía sau chỉ lối, chúng ta cần phải tính toán cẩn thận một chút trước đã!”

Báo Đốm yên lặng, do dự một chút nói.

"Tuy nhiên chuyện này cần phải tiến hành dần dần, âm thầm chậm rãi tiến hành, dù sao Lư Văn Diệu đã chết, con quái vật khổng lồ nhà họ Lư này vẫn tồn tại, mặc dù bọn họ không có thời gian rảnh đi thu lại những phần đất đã mất, đương nhiên, những người kia lúc đâu vẫn luôn coi thường Lư Văn Diệu khống chế những thứ này, nhưng chúng ta vẫn không thể kiêu căng, chờ đến khi những kẻ ngu ngốc của nhà họ Lư chọc đến anh Sở bị tiêu diệt, công tác chuẩn bị của chúng ta gần như đã xong, đến lúc đó, ha ha!”

Quán bar Thanh Phong, mới một giờ, Tỉnh Vu Dịch đã say nghiêng ngả.

"Tới... Tới đây, người anh em, uống... Uống mẹ nhà nó."

Cùng Sở Vĩnh Du cụng một cái, lần nữa uống hết một cốc bia vào trong bụng, Tỉnh Vu Dịch ngã sấp xuống bàn.

“Anh Sở, Vu Dịch không sao chứ? Chưa từng thấy anh ta uống rượu như vậy, say nhanh hơn so với trước kia nha!”

Sở Vĩnh Du cười nhìn về phía Trương Nhi ở bên cạnh nói.

"Vui vẻ, con người một là vui vẻ hoặc là lúc đau buồn, đương nhiên sẽ say rất nhanh!”

Lấy điện thoại di động ra, Sở Vĩnh Du gọi điện cho người vợ Đồng Ý Yên của mình.

"Hữu Hữu mới vừa ngủ, bên kia anh xong việc chưa?”

Trước đó Sở Vĩnh Du vì để phòng vạn nhất, nói đêm nay sẽ không trở về.

"Bà xã, anh đã đến thành phố Ninh, Vu Dịch cũng đã được anh cứu ra, ngày mai buổi trưa em có thể trở về một chuyến không? Cùng nhau ăn một bữa cơm, đêm nay anh cùng cậu ta ở trong khách sạn.”

“chục triệu, đủ sức mua quà cho Hữu Hữu, chuyện công việc, tôi sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết."

Gật đầu, Sở Vĩnh Du cất thẻ ngân hàng, người anh em này của mình, tính cách không hề thay đổi chút nào.

"Được, tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, con gái của tôi thích khủng long và xe tăng.”

Tỉnh Vu Dịch trừng lớn hai mắt, bất đắc dĩ nói.

"Vĩnh Du, cậu chắc chắn đứa bé cậu sinh ra không phải là con trai, mà là con gái?”


Về đến nhà, đúng lúc Hữu Hữu đang chơi đùa với Thanh Mai trong sân, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Hữu Hữu liên lao đến.

"Ba thối, đêm qua không trở về nhà, hừ hừ, con tức giận."

Sở Vĩnh Du làm dáng vẻ xin tha, vội vàng nói.

"Ba sai rồi, Hữu Hữu, đây là người bạn tốt nhất của ba, Tỉnh Vu Dịch."

Nhìn về phía Tỉnh Vu Dịch, Hữu Hữu ngoan ngoãn, nói ngọt.

"Chào chú Tỉnh!”

Tỉnh Vu Dịch vội vàng lấy từ trong túi ra một con khủng long lớn bằng bàn tay, bóp một cái còn phát ra âm thanh.

"Chào Hữu Hữu nha, chú mua quà cho cháu, có thích không?”

Ôm khủng long, Hữu Hữu sướng đến phát rồ rồi.

"Ừm đâu, Hữu Hữu thích nhất khủng long."

Nhìn Hữu Hữu bắt đầu ôm món đồ chơi mới chạy trong sân, Tỉnh Vu Dịch tay phải đưa về phía Thanh mai vẫn đứng ở bên cạnh, cười nói.

"Chào chị dâu, tôi là Tỉnh Vu Dịch, mặc dù tôi không gọi Sở Vĩnh Du là anh, nhưng tuổi tác của anh ta đúng là lớn hơn tôi, nên cấp bậc lễ nghĩ cũng không thể loạn.”

A? Vừa đưa tay ra, Thanh Mai liên tỏ vẻ quái dị.

"Anh hiểu lầm rồi, tôi là hàng xóm của Sở Vĩnh Du, tôi tên là Thanh Mai, nhưng rất hân hạnh được biết anh."

Tỉnh Vu Dịch lập tức xấu hổ đỏ mặt, lúc này Sở Vĩnh Du mới lên tiếng.

"Thanh Mai, lát nữa ở lại ăn cơm đi."

Quan sát trong khoảng thời gian này, Thanh Mai cũng coi như tạm thời đạt được sự thân thiện của Sở Vĩnh Du, dù sao mẹ vợ đi đứng không tiện, có đôi khi thật xem như rất hữu dụng.

"Không được, gần đây tôi có một suy nghĩ, không có ý định tìm việc làm, muốn tự mình lập nghiệp, hôm nay còn có hai nơi phải chạy đấy.”

Mười giây sau, Sở Vĩnh Du võ võ bả vai Tỉnh Vụ Dịch, quái dị nói.

"Vẫn còn nhìn? Tròng mắt sắp nhổ không ra rồi.”

Tỉnh Vu Dịch đánh Sở Vĩnh Du một cái, thở dài.

"Haizz, thật sự là một người phụ nữ vừa lương thiện lại vừa xinh đẹp!”


"Thích sao? Có cảm giác? Vậy thì đuổi theo đi, bây giờ cậu đang độc thân nha, không nghe thấy Thanh Mai nói muốn lập nghiệp sao? Cậu có thể gia nhập, tôi có thể cho cậu mượn tiền.”

Khoan hãy nói, Tỉnh Vu Dịch thật sự suy tư.

Nửa giờ sau, Đồng Ý Yên và Đồng Thế Tân đều trở về, xem như cho Sở Vĩnh Du đủ mặt mũi, trên bàn cơm cũng vui vẻ hòa thuận, khiến Tỉnh Vu Dịch có chút cảm động.

Sau khi ước định ngày mai Sở Vĩnh Du đến nhà Tỉnh Vu Dịch ăn cơm, Tỉnh Vụ Dịch một mình đón xe đi về nhà mới ở thành phố Ninh, anh ta cũng nóng lòng muốn gặp được ba mẹ của mình.

Mà ở biệt thự bên cạnh, Thanh Mai nằm trên giường, thứ đang cầm trong tay là tư liệu về Tỉnh Vu Dịch, từ nhỏ đến lớn, vô cùng đầy đủ.

"Ừm, Tỉnh Vu Dịch này là người vô cùng quan trọng với Sở Vĩnh Du, ngược lại là một đối tượng ra tay không tệ.”

Lúc này, điện thoại di động vang lên, Thanh Mai tiện tay nhấn kết nối rồi nói.

"Lưu Khánh, có chuyện gì?”

"Thánh nữ điện hạ, ngài... Bản mệnh cổ trùng của ngài giống như có điềm gì đó là lạ, ngài muốn sang đây xem một chút không?”

Cái gì!

Thanh Mai lập tức ngồi dậy, sắc mặt lạnh lẽo.

"Lưu Khánh! Ông không dựa theo cách của tôi giao cho ông để chăm sóc sao?”

Bên kia Lưu Khánh bị dọa sợ.

"Không không, Thánh nữ điện hạ, tôi làm sao dám, tôi thật sự đều dựa theo lời dặn của ngài, nhưng... Nhưng hôm nay chỉ có chút không được bình thường.”

"Chờ chút, tôi lập tức đi, chết tiệt, nếu không phải Sở Vĩnh Du quá nhạy cảm, có thể phát hiện cổ trùng trong người, tôi sẽ không giao cổ trùng cho tên phế vật như ông.”

Nói xong, Thanh Mai cúp điện thoại, Lưu Khánh ở bên kia khóc không ra nước mắt.

Cô à, không phải cô đến để giết Sở Vĩnh Du sao? Tại sao làm hàng xóm đến nghiện rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.