Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 115: Tại sao cậu lại ở đây





Có đứa bé nào không phải là cục cưng của cha mẹ chứ, một đứa con mất tích, thứ vĩnh viễn bị hủy hoại, chính là một gia đình.

Hai tay của Tường Vi không ngừng đánh đấm lên tường, nước mắt không ngừng chảy ra, cô ta cho rằng, thứ nhìn thấy ở cái thôn đó trước đây đã là cực hạn rồi, không ngờ, tất cả mọi thứ ở đây đã làm đảo ngược nhận thức của cô ta.

“Sở Vĩnh Du! Tại sao anh không giữ lại nhân chứng? Tại sao!”

Túm lấy cổ áo của Sở Vĩnh Du, Tường Vi gào thét, chỉ cần giữ lại một nhân chứng trong đám quản lý cấp cao của chi nhánh, nói không chừng sẽ biết được chỗ của tổng bộ Yêu Tà, cô ta hận không thể trực tiếp làm nổ tung đám súc sinh không bằng cả heo chó này.

“Vô ích thôi, loại tổ chức cấp bậc này, trừ phi là bắt được nhân vật quan trọng, nếu không thì chả có ý nghĩa gì đâu.”

Sở Vĩnh Du nhíu chặt mày, lửa giận của anh ta lúc này, chỉ có nhiêu hơn chứ không ít hơn của Tường Vi, nếu như thật sự chỉ dựa vào việc tra hỏi người để có được thứ mình muốn, thì thật sự đã quá xem thường loại tổ chức này rồi.

Chiến trường Bắc Vực, Sở Vĩnh Du có kẻ địch nào mà chưa từng tiếp xúc qua, có một số cốt khí kiên cường, bất kể bạn có dùng tra hình nào, thì đối phương đều sẽ không mở miệng nói lấy một chữ.

Yêu Tà này, không biết được thành lập từ khi nào, nhưng chỉ một chi nhánh nhỏ nhoi, đã ra tay hào phóng như vậy rồi, nhiều thủ vệ và nhân tài đến mức không thể tưởng tượng được, vậy thì tổng bộ sẽ kém hơn sao? Cho nên có giữ lại mấy tên đó thì cũng vô dụng.

“Đại nhân, đây chính là tên tù binh mà tôi giữ lại, lúc tôi đến, hắn vừa mới đưa một đứa bé tới."

Lúc này Mã Trạch xách một tên trẻ tuổi đi tới, tên trẻ tuổi rõ ràng đã sợ hãi đến mức không thể nào hình dung được nữa.


“Tôi nói, cái gì tôi cũng nói hết, cầu xin các người đừng giết tôi, tôi chỉ là một thằng chạy vặt đưa đồ bên cạnh ông chủ thôi, thật sự không liên quan đến tôi mà.”

Chát!

Tường Vi giáng một cái tát qua đó, gào lên.

“Đưa đồ? Mở tôi đôi mắt chó của mày nhìn kỹ xem, bọn nó đều là người, đều là sinh mạng sống sờ sờ, đều là những đứa bé chưa được tận hưởng cuộc sống đẹp đẽ thì đã bị đám súc sinh các người cướp đoạt đi tuổi thơ rồi!”

“Phải phải, tôi nói sai rồi, xin lỗi."

Người trẻ tuổi không màng đến sự đau nhói trên mặt, quỳ phịch xuống xin lỗi, lúc anh ta đến, đúng lúc nhìn thấy Mã Trạch đang dùng khí thế như lôi như sấm giết hết thủ vệ ở cửa phòng này, không sợ sao mà được.

“Ông chủ của cậu? Nói nghe xem.”

Sở Vĩnh Du lên tiếng, người trẻ tuổi vội vàng trả lời.

“Ông chủ của tôi làm việc ở một thị trấn cách đây 30 km, ông ta..ông ta là một thầy bói. Ông ta lấy điều này làm cái cớ để bắt cóc trẻ em, những cái khác thì tôi thật sự đều không biết gì hết.”

Nghĩ nghĩ một hồi, Sở Vĩnh Du nhìn sang Mã Trạch và Tường Vi.

“Hai người canh ở đây, coi còn có gì tương tự như đưa con nít tới không, tôi đi xem thử tên được gọi là ông chủ này.”

“Vâng.

Lúc đi, Tường Vi đã lấy điện thoại di động ra liên hệ với đồng nghiệp của cô ta rồi, nhiêu con nít như vậy, sắp xếp ổn thỏa là một vấn đề rất lớn, nhưng có tổ điều tra sự kiện đặc chủng làm hậu thuẫn, đưa mấy đứa nhóc này về tay của gia đình, chắc là không vấn đề gì đâu.

Thời gian trôi qua, trên một thị trấn nào đó, chỗ này có một lão đạo sĩ vô cùng nổi tiếng, coi số cực chuẩn, rất nhiều người đều nghe danh mà tới.

Lúc này trong đình viện, Trần Việt đang chơi với Lâm Sinh, Trần Hạo Hiên thì ngồi ở bên cạnh.

“Chị, có làm quá không đó, chỉ là nhận một người cha nuôi thôi mà, chị còn chuyên môn đưa Lâm Sinh tới đây xem một cái nữa?”

Trợn trắng mắt với Trần Hạo Hiên một cái, Trần Việt nói.

“Đương nhiên, chị rất tin mấy cái này, càng huống hồ nếu như xem bói tốt, thì cũng có ích cho vận thế của Sở Vĩnh Du, nếu như tùy tiện chọn bừa ngày, thì sẽ tương khắc đó.”

Trần Hạo Hiên bất lực, nhưng anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa, Lâm Sinh là cháu bên ngoại của anh ta, nếu thật sự nhận Sở Vĩnh Du làm cha nuôi thì đối với anh ta đương nhiên là rất có lợi.

“Số 32.


Có thanh âm vang lên, Trần Việt vội vàng bế Lâm Sinh đi vào nhà, bởi vì số 32 chính là cô ta, đợi hai tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng cũng tới lượt.

“Xin lỗi anh, xin đợi ở bên ngoài.”

Trần Hạo Hiên cũng muốn theo vào trong, nhưng bị một người trẻ tuổi gọi số chặn lại.

“Hở? Còn không cho người ta coi sao?”

Lầu bầu, nhưng cũng tiếp tục ngồi ở trong sân.

Trần Việt bây giờ, bởi vì Sở Vĩnh Du mà địa vị trong nhà họ Trần cao đến đáng sợ, lần này đến coi bói, ông nội anh ta trực tiếp phái một chiếc xe bốn vệ sĩ tới tùy tùng, tuy không có võ giả trong đó, nhưng cũng đều mang súng, cho nên không có gì để lo lắng hết.

Phập phập phập!

Chỉ qua 10 phút, tiếng động đột ngột vang lên khiến cho Trần Hạo Hiên đang xem điện thoại giật mình tỉnh hồn, ngẩng đầu lên, lập tức đứng dậy.

Bốn vệ sĩ theo tới, hồi nãy còn đứng ở các nơi trong sân, bây giờ vậy mà đều đã nằm trên mặt đất rồi.

Sự căng thẳng truyền ra toàn thân, đang định di chuyển thì một thanh âm mang theo ý vị trêu chọc vang lên.

“Ha ha, ông đây ghét nhất là loại con cháu nhà giàu như cậu.”

Quay đầu nhìn qua, vậy mà lại là tên trẻ tuổi gọi số mà lúc nãy đã chặn anh ta ở bên ngoài.

“Anh...anh muốn làm gì?”

Nói không sợ là giả, người trẻ tuổi cười lạnh đi về phía Trần Hạo Hiên.

“Yên tâm, đợi lát nữa cậu sẽ ngủ say, sau đó chết trong một vụ tai nạn xe, đúng rồi, chiếc xe còn sẽ vì tông mạnh mà cháy rụi lên, nếu như lúc đó cậu không chết, chìm trong biển lửa mà còn tri giác thì sẽ thảm lắm.”

Trần Hạo Hiên không ngừng lùi về sau, trên trán đã chi chít mồ hôi lạnh.

“Mẹ nó, mày to gan lắm, ông đây là người của nhà họ Trần thành phố Ninh đó.”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chỉ vào căn nhà mà ngay cả cửa sổ cũng đóng kín mít kia gào lên.

“Chị tôi và cháu tôi đâu? Các người làm gì bọn họ rồi?”

Nụ cười của tên trẻ tuổi càng sâu hơn, thậm chí một tia dâm tà còn lóe qua.

“Thằng nhóc à, sẽ đưa tới nơi nó nên tới, còn về chị cậu, chậc chậc, mỹ nhân như vậy, không chơi cho đã trước mà trực tiếp giết đi, thì há không phải là quá đáng tiếc rồi sao, nhóc con, tuyệt vọng chưa? Ha ha, ông đây thích nhất là nhìn vẻ tuyệt vọng của đám con em nhà giàu như cậu trước khi chết đó, rất xin lỗi, ai bảo cháu trai cậu bị ông chủ nhà tôi chọn trúng chứ.”


Nói xong, tên trẻ tuổi hất tay phải, một luồng ánh sáng lạnh bắn về phía Trần Hạo Hiên.

Sắp chết rồi sao?

Đã từ bỏ phản kháng, thực ra cũng không có cách nào phản kháng, Trần Hạo Hiên vậy mà lại không có bất kỳ cảm giác đau khổ nào, mà ngược lại ánh mặt trời đã bị một bóng ảnh cao lớn che khuất.

Vội vàng quay đầu lại, lập tức sững sờ tại chỗ.

“Anh...anh Sở?”

Đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Trần Hạo Hiên chính là Sở Vĩnh Du, mà chỗ này, cũng chính là nơi ở mà ông chủ của tên nhân chứng được Mã Trạch giữ lại đã khai ra.

Nhìn một cây kim bạc trong tay, Sở Vĩnh Du hừ lạnh một tiếng.

“Chết không đáng tiếc.”

Người trẻ tuổi lúc này cũng phản ứng lại, chỉ vào Sở Vĩnh Du định mở miệng thì nhìn thấy một chấm sáng lạnh bay tới, phập một tiếng, chiếc kim bạc cắm vào mi tâm của anh ta.

Trên kim không có độc, chỉ có thuốc khiến người ta ngủ mê, nhưng bị Sở Vĩnh Du trực tiếp đánh vào trong đại não của tên trẻ tuổi đó, chết là cái chắc.

“Sao cậu lại ở đây?”

Sở Vĩnh Du nói, cơ thể Trần Hạo Hiên run lên ba cái, cứ cảm thấy anh Sở lúc này, quả thực là sát khí xung thiên.

“Tôi...tôi đi với chị gái và Lâm Sinh tới đây coi bói, toang rồi! Chị tôi!”

Sắc mặt Trần Hạo Hiên biến đổi, đồng thời Sở Vĩnh Du đã xông vào nhà.

Anh không ngờ, Trần Việt và Lâm Sinh vậy mà cũng có ở đây, nhưng ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.