Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 116: Bạn bè





Ầm!

Một tiếng động cực lớn vang lên, cánh cửa sắt của căn nhà trực tiếp bị đá tung ra, nhìn cảnh tượng bên trong nhà, Sở Vĩnh Du thở phào một hơi.

Chí ít, Trần Việt và Lâm Sinh vẫn chưa bị đưa đi, nhưng đã hôn mê nằm trên mặt đất.

“Cậu là ai?”

Trong căn nhà không lớn, trên bức tường ở một bên có treo một bức tranh như quỷ thân, sát tường còn đặt một bàn thờ, mà ở đằng sau bàn thờ chính là một lão đạo sĩ đang ngồi khoanh chân, câu nói này, chính là được hỏi từ miệng đạo sĩ.

Chả thèm quan tâm câu hỏi này, Sở Vĩnh Du kiểm tra cho Trần Việt và Lâm Sinh trước, phát hiện đều như anh đoán, chỉ là hôn mê thôi, sau đó mới nhìn sang lão đạo sĩ đó.

“Tôi đến từ chi nhánh Yêu Tà, chỗ đó đã chết hết rồi, còn thiếu mỗi ông.”

Cái gì!

Lão đạo sĩ vốn dĩ còn cực kỳ điềm tĩnh, lập tức biến sắc, nhưng sau đó lại cười lên.

“Tên nhóc ngông cuồng, chi nhánh Yêu Tà há là nơi mà cậu muốn xông vào là xông vào, nói! Cậu còn biết gì nữa?”

Lười tiếp tục phí lời, Sở Vĩnh Du bước một bước đến trước mặt đạo sĩ, sát khí mạnh mẽ cuốn trôi về phía đối phương.

Ngay lập tức, cơ thể của lão đạo sĩ run lên, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.


“Cậu...cậu rốt cuộc là ai?”

Lúc sát khí tích tụ thành một đường, đâm vào đại não đạo sĩ, sự khủng hoảng trong đôi con ngươi càng đậm hơn vài phần.

“AI Cậu...cậu đã làm gì tôi?”

Sở Vĩnh Du không quan tâm, lại ngưng tụ một đường đâm vào.

Ngay sau đó, đạo sĩ bắt đầu điên cuồng đập đầu vào tường, như thể trong não mình có ma quỷ vậy.

“Tổng bộ Yêu Tà ở đâu? Hoặc là cách tìm đến tổng bộ Yêu Tà?”

Nghe thấy câu hỏi, thanh âm run rẩy của đạo sĩ gần như là phát ra ngay lập tức.

“Tôi..tôi không biết! Không ai biết hết, không có ai biết hết, cậu tha cho tôi đi, không, cậu giết tôi đi.”

Quả nhiên!

Nội tâm Sở Vĩnh Du khó giấu sự thất vọng, một cước kết thúc sinh mạng của tên đạo sĩ.

Lúc này, Trần Hạo Hiên đã bế lấy Lâm Sinh.

“Anh Sở, chị tôi và Lâm Sinh không sao chứ?”

“Không sao, giống vệ sĩ bên ngoài, chỉ bị ngất đi, đi thôi.”

Đi vào đất của thành phố Ninh, Trần Việt mới từ từ tỉnh lại, nhìn một cái, phát hiện mình đang trên xe, không khỏi bối rối.

“Tôi...

“Chị bị thuốc mê làm ngất, Lâm Sinh không sao, trong một tiếng chắc sẽ tỉnh lại được thôi."

Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên, Trần Việt lúc này mới quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhất thời kinh ngạc cực độ.

“Vĩnh Du? Sao...sao cậu ở đây?”

Vài phút sau, Sở Vĩnh Du thật sự có chút muốn cười, bất lực mà nói.

“Tôi chưa từng tin qua mấy thứ này, chị cũng đừng tốn công đi nữa, ăn bữa cơm, khấu đầu một cái, Lâm Sinh sẽ thành con trai nuôi của tôi rồi, đừng làm phức tạp lên như vậy.”

Trần Việt đỏ mặt, đồng thời cũng sợ hãi, nếu như hôm nay Sở Vĩnh Du không xuất hiện thì thật sự tất cả toang rồi.

“Vĩnh Du, cảm ơn cậu, sau này tôi sẽ không sơ ý như vậy nữa, không, sau này tôi sẽ không mê tín mấy thứ này nữa.”

Lúc Sở Vĩnh Du về nhà, trong một phòng bao nhà hàng của thành phố Ninh, Đồng Kiến Văn dắt theo Đông Hiểu Kiệt đang ăn cơm với một người.

“Lão Lang, người ngay không nói lời lén lút, chuyện này cậu xử lý giúp tôi, tôi cho cậu 900 triệu.”


Đồng Kiến Văn nhìn người trung niên tóc húi cua ở đối diện, đặt một tấm chi phiếu trên bàn.

“Ha ha, 900 triệu à, chủ tịch Đồng, ông dám chắc chắn là lão Lang tôi có thể xử lý chuyện này như vậy sao?”

Nhai nhồm nhoàm nhóp nhép, lão Lang đối với 900 triệu này cũng rất là thèm thuồng.

“Thành phố Ninh có ai là không biết phong quang của lão Lang cậu năm đó chứ, bất kể là lưu manh phố phường, hay là đại ca thủ lĩnh, đều nể mặt cậu mấy phần mà.”

“Cũng đúng.”

Lão Lang năm nay hơn 50 tuổi, lăn lộn giang hồ từ rất lâu rồi, sau này rút lui, cũng liên lạc với mấy người ở phương diện này, bởi vì danh tiếng tốt đã tích cóp trước đây, cho nên mấy người trong xã hội kia, ít nhiều cũng sẽ nể mặt ông ta một chút, dây đến mấy loại này, rất nhiều ông chủ đều sẽ tìm lão Lang xử lý, hơn nữa hiệu quả rất rõ ràng.

Sờ sờ miệng mình, lão Lang cầm chỉ phiếu trong tay đánh giá một phen.

“Xử lý thì không khó lắm, quan trọng là chủ tịch Đồng này, ông còn không biết là ai đang chơi ông nữa, cho nên về mặt nghe

ngóng này, cũng phải cần lãng phí chút thời gian nữa.”

Đồng Kiến Văn sao mà không hiểu ý tứ trong lời nói này chứ, cười nói.

“Sau khi thành công, sẽ đáp tạ cậu 150 triệu.

“Thành giao, vậy lão Lang tôi đi làm việc đây.”

Sau khi lão Lang đi, Đồng Hiểu Kiệt không vui mà nói.

“Ba, 900 triệu, có phải cho quá nhiều rồi không.”

Vỗ ót của con trai mình một cái, Đông Kiến Văn lạnh giọng nói.

“Con hiểu cái gì, đặc biệt đưa con tới đây chính là muốn con học cách xử lý chuyện ở phương diện này, con thì hay rồi, cái rắm gì cũng chả học được, đi thôi.”

Đồng Hiểu Kiệt sờ sờ sau ót, đột nhiên lầm bầm nói.

“Ba, ba nói mấy cái này không phải là do Sở Vĩnh Du làm, theo như con biết, cậu ta có quen với mấy người xã hội đó đó.”

Không phải nói, Đồng Kiến Văn thật sự ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nói.

“Đi, đến nhà chú hai con, nếu như bọn họ không cách nào đối phó Sở Vĩnh Du, thì ba phải làm theo cách của mình.”

Tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du tùy tiện nấu một gói mì lót dạ, lúc này đang xem tỉ vi, Đồng Ý Yên nói có bữa tiệc, anh cũng chỉ có thể ở nhà một mình thôi.

Lúc này, có video chat gọi đến, vừa nhìn thấy là Tư Phu gọi đến, vội vàng bắt máy.

“Ba ơi.”

Quả nhiên, Hữu Hữu xuất hiện trên màn hình, khiến cho Sở Vĩnh Du yêu thích chết đi được.”


“Hữu Hữu, bên đó chơi có vui không, có nhớ ba không hả?”

Hữu Hữu gật gật đầu.

“Ừm ừm, vui lắm, bà nội kêu con phải chat video với ba, không nói nữa nha, con còn phải đi chơi nữa.”

Tút một tiếng, video tắt đi, vẻ mặt Sở Vĩnh Du đầy vạch đen, cười khổ lắc đầu, thật là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của ba mà.

Còn chưa đặt điện thoại xuống thì Lam Mị gọi tới, nhấc máy, nhưng bên trong lại xuất hiện một giọng đàn ông.

“Sở Vĩnh Du! Mày sẽ lập tức nhận được một địa chỉ, qua đây đi, thử xem thực lực võ giả cường đại của mày có thể cứu được bạn của mày không.”

Chỉ một câu, điện thoại liền cúp máy, Messenger vang lên, là một địa chỉ mà Ngu Thư Di gửi đến.

Sắc mặt Sở Vĩnh Du có chút khó coi, đủ để nói rõ, không chỉ có một mình Lam Mị bị bắt cóc, mà còn có Ngu Thư Di nữa.

Không lẽ tổ chức Yêu Tà ra tay rồi? Cậu hỏi này vừa hiện lên thì lập tức bị anh phủ định, không giống như phong cách của Yêu Tà.

Kẻ địch bình thường, dù có uy hiếp cũng đều sẽ bắt cóc người thân, bạn bè? Loại quan hệ này không dựa dẫm được.

Bất kể thế nào, anh cũng phải đi một chuyến.

Cùng lúc đó, trong hội trường Nam trấn tiến hành đường chiến tỉnh Hương, lúc này bóng người đầy ắp, đèn đuốc sáng trưng.

Bên cạnh cơ thể Lư Văn Diệu và Lư Oánh là một người trung niên có cơ thể cực kỳ cường tráng, mi tâm nhíu chặt.

Người này là lão đại nhà họ Lư có danh xưng là Quỷ tài thương nghiệp tỉnh thành, Lư Thiên Khôn.

“Rốt cuộc...vẫn chết rồi.”

Nhìn thi thể của em trai và cháu gái mình, trong mắt Lư Thiên Khôn không có bất kỳ bi thương nào, cực kỳ khác thường.

“Tuy mày là một tên phế vật, con gái mày càng là phế vật trong phế vật, nhưng...dù gì cũng chảy trong người huyết mạch của nhà họ Lư.”

“Tên Sở Vĩnh Du đó, tới số rồi."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.