Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 121: Dọa lui





Trong ngôi biệt thự nào đó ở tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du dẫn Bạch Ông từ một chiếc taxi đi xuống.

“Sở Vĩnh Du, con mẹ cậu thật sự đủ khiêm tốn rồi, taxi...”

Bạch Ông trêu chọc một câu, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ông thật sự không đến khách sạn hoặc nhà hàng sao?”

Khẽ lắc đầu, Bạch Ông mắng mỏ đã đi vào trong sân.

“Những nơi đó có gì thú vị, còn không bằng chúng ta ở trong cái nhà nhỏ này uống vài ly, sau đó ngủ một giấc, ngày mai mẹ vợ của cậu về, tôi khám bệnh xong thì sẽ đi.”

“Được.”

Đồng Ý Yên đã ngủ rồi, Sở Vĩnh Du không có làm phiền, mà tùy tiện lấy mấy chai rượu trắng, cùng Bạch Ông ở trong sân vừa nói chuyện, vừa uống.

Nói ra thì hai người bọn họ cũng tính là bạn vọng niên.

Bên này vừa uống, ở cửa tiểu khu bên kia, đoàn xe xa xỉ của mười chiếc xe việt dã cỡ lớn đã tới, xe ngoài đến, đương niên không được vào trong, cho nên bảo vệ từ phòng bảo vệ đã đi ra, nhìn đội xe xa xỉ như này, cũng là trợn mắt líu lưỡi.


“Có chuyện gì sao?”

Cửa xe hạ xuống, lời của bảo vệ vừa dứt, bên trong chìa ra ba tờ tiền.

“Bớt phí lời, nhấc thanh chắn lên.”

Một triệu rưỡi... bảo vệ vội vàng nhận lấy, cười tươi như phật Di Lặc vậy.

“Không có vấn đề, tôi bây giờ mở thanh chắn.”

Đội xe đi vào, trong chiếc xe việt dã cỡ lớn đi đầu tiên, bên trong tự nhiên có người chấp hành nhiệm vụ lần này của nhà họ Lư, Lương Chuẩn Lương đại sư.

“Lương đại sự, nói ra tên Sở Vĩnh Du này lá gan cũng đủ lớn, vậy mà ngay cả người của nhà họ Lư cũng dám giết, hơn nữa một lần giết hai người.”

Nghe thấy lời của tài xế, Lương đại sư khẽ mỉm cười.

“Người trẻ tuổi có thể đạt tới võ giả lục phẩm, hơn nữa vậy mà ngay cả đại đồ đệ của Văn Đào Tử - Phàm Trần cũng có thể giết, chứng tỏ là chiến lực đỉnh cấp trong võ giả lục phẩm, cũng là có chút bản lĩnh huênh hoang, nhưng nhà họ Lư, Sở Vĩnh Du chọc sai đối tượng rồi.”

Trong lời nói này, tài xế vẫn là nghe ra một chút môn đạo, mặc dù Sở Vĩnh Du có chiến lực đỉnh cấp trong võ giả lục phẩm, nhưng Lương đại sư hình như một chút kiêng kỵ hoặc lo lắng cũng không có, điều này nói rõ cái gì, đã không cần nói nữa rồi.

Theo anh ta biết, Lương đại sư là vệ sĩ cận thân của chủ tịch Lư Thiên Khôn, sức chiến đấu có thể kém sao?

“Dừng xe!”

Đột nhiên, Lương đại sư nhả ra hai từ, tài xế vội vàng đạp phanh, dẫn đến chiếc xe đằng sau suýt nữa thì đâm vào đuôi.

“Lương đại sư, sao thế...”

“Im miệng!”

Tài xế có hơi sợ hãi rụt cổ lại, sau đó nhìn thấy ánh mắt của Lương đại sư nhìn chằm chằm vào sân trong biệt thự Sở Vĩnh Du mục tiêu nhiệm vụ lần này, cũng vội vàng nhìn tới, lập tức vẻ mặt có hơi cổ quái rồi.

Chỉ thấy muộn như vậy rồi, trong sân đèn điện sáng trưng, Sở Vĩnh Du giống y hệt trong ảnh đang cùng một ông lão uống rượu, còn thỉnh thoảng sẽ cười cười.

“Đi! Lập tức rời khỏi.”

Cái gì? Tài xế tưởng mình nghe nhầm rồi, nhưng nhìn thấy biểu cảm không giống như nói đùa của Lương đại sư, chỉ có thể chuyển hướng.

Rất nhanh, đội xe lại biến mất trong bóng tối.


Lúc này, trong sân Bạch Ông và Sở Vĩnh Du, đã uống hết một chai rượu trắng, muốn uống chai thứ hai rồi.

“Này! Uống hết rượu của ba vợ cậu rồi, cậu sẽ không bị đánh chứ.”

Bạch Ông trêu chọc một câu, Sở Vĩnh Du vừa mở rượu vừa nói.

“Sẽ không, yên tâm uống đi, không đủ tôi sẽ ra ngoài mua.”

Gật đầu, Bạch Ông nhìn ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

“Ài, sự thay đổi của cậu thật là khá lớn, nếu như chiếu theo tác phong nhất quán của Chiến Thần Địa Ngục của cậu, vừa rồi đội xe đó sợ rằng đã bị diệt rồi.”

Sở Vĩnh Du không có bày tỏ bất kỳ câu gì, mà rót cho Bạch Ông một ly rượu, đúng vậy, anh cứ uống, bắt đầu nói chuyện khác, dường như cái gọi là đội xe kia, chẳng qua chỉ là trong lúc rảnh rỗi đi ngang qua mà thôi.

Một bên khác, đội xe đã ra khỏi chung cư, Lương Chuẩn lập tức gọi điện cho Lư Thiên Khôn, còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói.

“Tôi hình như đã nói, loại chuyện nhỏ này không cần gọi báo cáo với tôi rồi mà.”

Lương Chuẩn bất lực, vội vàng nói.

“Chủ tịch, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, tôi đã dẫn người rút khỏi rồi.”

“Hửm?”

Cho dù chỉ là một âm mũi phát ra, nhưng uy nghiêm vô hình chung từ trong điện thoại tỏa ra, khiến cao thủ như Lương Chuẩn cũng hơi căng thẳng.

“Chủ tịch, tôi vừa rồi ở trong sân của Sở Vĩnh Du, nhìn thấy Bạch Ông.”

“Bạch Ông? Thần y nước R Bạch Ông?”

Thật ra Lương Chuẩn cũng không muốn tin, nhưng 3 năm trước, ông cụ Lư đã hẹn thần y Bạch Ông hơn hai năm cuối cùng đã tới nhà họ, chữa khỏi căn bệnh nhiều năm của ông cụ Lư, lúc đó ông ta cũng ở đó, cho nên đối với tướng mạo của vị thần y nước R này còn nguyên vẹn trong trí nhớ, lúc đó một ánh mắt liền nhận ra.

“Không sai, chủ tịch, tôi không thể nhận nhầm, cho nên, liên quan đến Sở Vĩnh Du này, chúng ta có phải điều tra lại nữa không?”

Đó chính là Bạch Ông thần y nước R, ngay cả người như ông cụ Lư, cũng phải hẹn hơn 2 năm mới gặp được, lúc đó tất cả người của nhà họ Lư đều đến đông đủ, dùng sự đối đãi quy cách cao nhất, không cần nghĩ cũng biết địa vị của ông lão này, bây giờ Sở Vĩnh Du nếu như thật sự quen biết Bạch Ông, vậy sự việc tương đối phiền phức rồi.

Phải biết, cả nước R, không, là trên thế giới, có quá quá nhiều nhân vật lớn đều từng nợ ân tình của Bạch Ông, những nhân vật lớn này, bóp chết nhà họ Lư như bóp chết một con kiến, càng huống chi, Bạch Ông nếu như mở miệng, người cầm súng đến diệt nhà họ Lư đoán chắc có thể xếp hết con đường, chuyện này không thể không cẩn trọng.

“Ông trở về trước, tôi sẽ nhờ người đi điều tra tung tích hiện nay của thần y Bạch Ông, nếu như chắc chắn là ở Thành phố Ninh, vậy thì ông chắc chắn không có nhận sai, thù của em trai tôi và cháu gái, trực tiếp từ bỏ.”

“Hiểu rồi.”


Hàm ý chính là nếu như hôm nay Bạch Ông không ở Thành phố Ninh, vậy thì chính là Lương Chuẩn nhận nhầm, Sở Vĩnh Du vẫn sẽ chết, chỉ có điều thời gian đẩy lùi lại một chút mà thôi.

“Anh và ai ở trong sân nói chuyện thế?”.

||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||

Uống rượu xong đi lên lầu bước vào phòng ngủ, lời nói trong bóng tối phát ra, Sở Vĩnh Du có hơi ngại ngùng.

“Vợ, làm ồn khiến em tỉnh rồi sao?”

“Không, tôi bị một cuộc điện thoại làm ồn nên tỉnh.”

Nói đến đây, đèn bàn bật lên, Đồng Ý Yên không vui nhìn Sở Vĩnh Du.

“Anh đến phòng ngủ của tôi là muốn làm cái gì?”

Sở Vĩnh Du lúc này mới tỉnh ra, vừa rồi uống quá nhiều, không bao lâu thì cùng Bạch Ông uống hết bốn chai rượu trắng, bây giờ hơi cảm nhận được một chút tác dụng của men rượu, có lẽ chính là một chút men rượu này, khiến Sở Vĩnh Du ngửi mùi mà tới, dù sao, anh cũng là một người đàn ông, tác dụng của men rượu, sẽ tăng hoóc môn, đối với bất kỳ đàn ông nào đều có tác dụng.

“Anh... anh đi nhầm, đúng rồi vợ, vừa rồi người cùng anh uống rượu trong sân là một thần y, anh không dễ gì mới tới được, vì để chữa đầu gối cho mẹ nên đã ở lại trong nhà.”

Nghe thấy lời này, Đồng Ý Yên nói không cảm động đều là giả, không ngờ Sở Vĩnh Du còn nhớ chứng bệnh đau đầu gối của mẹ cô.

Do dự một lát, nhìn thấy Sở Vĩnh Du mở cửa muốn đi, không nhịn mà nói.

“Anh... anh ở đây ngủ cùng đi, nhưng Sở Vĩnh Du, tôi cảnh cáo anh, anh không được phép có hành vi gì cả.”

Á? Nhất thời, Sở Vĩnh Du kích động đến mức không thể hình dung được, cuối cùng, cuối cùng là đồng ý ngủ chung một giường rồi, tuy vẫn không thể làm gì.

Nhưng... ít nhất là một chuyển biến tốt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.