Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 124: Hiệu suất làm việc





“Cậu!”

Tư Phu chỉ nhả ra được một chữ, liền nghe thấy một tiếng tát giòn dã xuất hiện, chỉ thấy cháu trai bà ta yêu thương, mũi đã bị một cái tát của Sở Vĩnh Du đánh nát.

Một cái tát này, ngay cả Tư An cũng ngây người, sự đau rát xuất hiện trên mặt, cuối cùng lúc phản ứng lại nhìn Sở Vĩnh Du mà không dám tin.

“Anh... con mẹ anh dám đánh tôi?”

Bụp!

Dứt lời, một quyền của Sở Vĩnh Du đánh vào phần bụng, trong nháy mắt biểu cảm của Tư An xuất hiện vẻ đau đớn cực điểm, lần này còn đau hơn nhiều so với cái tát.

“Đối với một đứa trẻ, cậu không cảm thấy quá đáng sao?”

Khụ khụ khụ!

Một tràng ho sù sụ, Tư An miễn cưỡng ngẩng đầu, trong mắt vụt qua sự thù hận điên cuồng.

“Tôi... khụ khụ, tôi quá đáng cái con mẹ anh!”


Bốp!

Lại là một cái tát nữa, hai bên mặt của Tư An hoàn toàn sưng lên.

“Dừng tay! Sở Vĩnh Du! Cậu dừng tay cho tôi, cậu cứ như thế sẽ đánh chết Thằng An.”

Tư Phu điên rồi, nhưng sau khi gào xong, chạm vào ánh mắt của Sở Vĩnh Du, bà ta đều sợ hãi đến mức cơ thể khẽ run rẩy.

“Tư Phu, bà muốn ngăn cản tôi? Trước khi chưa có tỉnh ngộ, đánh chết thì như nào?”

Bụp!

Phần bụng bị đấm thêm một quyền, Tư An trực tiếp nôn ra, quỳ trên đất, loại thù hận đó cuối cùng bị che giấu đi, biến thành sự van xin.

“Không... đừng đánh tôi nữa, tôi... tôi đã quá đáng với Hữu Hữu rồi.”

Bốp!

Sở Vĩnh Du lật tay lại là một cái tát, lúc này mới thản nhiên nói.

“Nên làm như nào rồi chứ?”

Lúc này, Tư Phu còn muốn khuyên ngăn, trực tiếp bị Đồng Thế Tân kéo sang một bên.

“Bà điên rồi sao? Nhìn không ra bây giờ Sở Vĩnh Du đang trong cơn tức giận sao?”

Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi đó, trong mắt Tư Phu tràn ngập sự không nhẫn tâm.

“Vậy... vậy cũng không thể đánh Thằng An như thế?”

Đồng Thế Thân thở dài.

“Muốn tôi nói bà như nào đây, bà bây giờ đau lòng cho Tư An, vậy Hữu Hữu thì sao? Đối với một đứa trẻ, lực sát thương trong lời nói như đồ con hoang này, thậm chí so với cái tát và cú đấm bây giờ của Sở Vĩnh Du cộng lại còn quá đáng hơn, rất dễ sẽ tạo thành tổn thương tâm lý, đó là thứ cả đời, lẽ nào Hữu Hữu đối với bà mà nói là người ngoài sao?”

Một câu này Tư Phu á khẩu không nói được lời nào, nhưng vậy mà còn nhưng nhị khiến Đồng Thế Tân cũng tức giận, dứt khoát ngồi xuống sô pha.

“Tôi không quản, vừa dây đến em trai bà hoặc người nhà của em trai bà thì bà hết thuốc cứu chữa rồi, hôm nay, tôi hoàn toàn ủng hộ cách làm của Sở Vĩnh Du.”


Tư An ở bên kia đã bị đánh cho đến nỗi tính khí gì cũng không có rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi ma quỷ này.

“Tôi... tôi xin lỗi với Hữu Hữu.”

Sở Vĩnh Du lúc này mới gọi với lên lầu.

“Vợ, bế Hữu Hữu xuống.”

Đem Tư An xách đến cửa lớn, Đồng Ý Yên cũng bế Hữu Hữu đi xuống, có thể nhìn ra, viền mắt của cô bé còn đỏ, ôm chặt lấy Đồng Ý Yên.

Trước đây bị mắng là đồ con hoang, Hữu Hữu nội tâm lặng lẽ phản kháng, cô bé biết mình có ba, chỉ là còn chưa trở về, bây giờ ba cuối cùng trở về rồi, lại bị người ta mắng là đồ con hoang, trong lòng cô bé thật sự rất đau đớn, lúc này còn lẩm bẩm.

“Hữu Hữu có ba mẹ, không phải là đồ con hoang...”

Một ánh mắt của Sở Vĩnh Du, vốn dĩ Tư An còn đang thả lỏng cơ thể không ổn của mình, vội vàng mở miệng.

“Hữu Hữu, xin lỗi, cậu sai rồi, Hữu Hữu không phải là đồ con hoang.”

Nghe thấy lời này, Hữu Hữu lập tức xoay đầu, khịt khịt mũi, còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Ừm ừm, không sao, cậu, cháu tha thứ cho cậu rồi, Hữu Hữu thật sự không phải là đồ con hoang.”

Khoảnh khắc Đồng Ý Yên bế Hữu Hữu xoay người, Sở Vĩnh Du một cước đạp Tư An ra sân, đang muốn đóng cửa nhà thì Tư Phu xông ra.

Một màn này, Sở Vĩnh Du chưa coi là gì, sau đó đến ôm Hữu Hữu.

“Ba cùng con lên lầu xếp hình có được không?”

“Được ạ được ạ.”

10 phút sau, Đồng Ý Yên xuất hiện ở trong phòng trên lầu, do dự một lát, vẫn mở miệng nói.

“Vĩnh Du, tôi không phải là đến khuyên anh, tôi tuy ở trên lầu, nhưng tất cả đều nghe rõ ràng, mẹ tôi vốn dĩ chuyện gì chỉ cần liên quan đến cậu tôi, đầu óc sẽ nóng lên, anh không gọi bà ấy là mẹ, tôi đồng ý, nhưng cũng có một thỉnh cầu.”

“Em nói.”

Chơi cùng Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du nhả ra hai từ, Đồng Ý Yên hít sâu một hơi, thật ra trong lòng cô lúc này mới gánh chịu sự dày vò lớn nhất, một bên là con của mình, một bên là mẹ đã nuôi dưỡng cô.


“Tôi hy vọng, nếu như mẹ tôi có thể chân thành bởi vì chuyện này xin lỗi anh và Hữu Hữu, anh có thể tha thứ cho bà ấy.”

“Được, nhưng chỉ một lần này, nếu như còn có lần sau tương tự chuyện vừa xảy ra, tôi sẽ không do dự dẫn em và Hữu Hữu chuyển ra ngoài, đây là giới hạn cuối cùng của tôi.”

Nửa tiếng sau, khi Sở Vĩnh Du dẫn Hữu Hữu đến nhà của Tỉnh Vu Dịch ăn cơm trưa, phòng làm việc của chủ tịch kiến trúc Kim An, sắc mặt của Đồng Kiến Văn lại xám xịt lại.

Vừa rồi, chuyện tượng tự lại xảy ra rồi, vẫn là các kỹ sư điều khiển máy móc công trình, lại một lần nữa bị những người bất lương đánh vào viện, còn đánh nhau như điện xẹt qua, căn bản đều chưa có phản ứng lại, những người này lần nữa biến mất rồi.

“Chủ tịch, bây giờ phải làm sao? Tuy còn kỹ sư vừa kết thúc công trình khác, nhưng bọn họ cũng đều nghe thấy tin đồn rồi, căn bản không dám đến công trường này làm việc, sợ mình sẽ bị đánh.”

Nhìn bộ dạng lo lắng của thủ hạ, Đồng Kiến Văn hừ lạnh một tiếng.

“Sợ hãi cái gì? Đều đã ký hợp đồng rồi, cầm tiền công, bây giờ công ty có nạn thì muốn rút? Còn nữa, chuyện rắm chó này cũng đến hỏi chủ tịch như tôi, tôi cần những phó tổng như các ông để cho ăn không à?”

Thủ hạ rụt cổ lại, vội vàng nói vâng, nhưng trước khi đi, nghĩ tới điều gì đó, vẫn là nói.

“Chủ tịch, còn có một chuyện, tôi biết những kỹ sư bị đánh này thật ra đều không bị thương nặng, cho người phụ trách đi nói chuyện với những người bị thương nhẹ, xem thử có thể mau chóng quay lại làm việc không, kết quả những người này vậy mà toàn bộ đều yêu cầu phải nằm viện 1 tháng, nói chỗ này không thoải mái, chỗ kia đau, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, huống chi bọn họ đều là bị thương trong lúc làm việc, bên chúng ta cũng là...”

Khoát tay, Đồng Kiến Văn lười nói chuyện, rất rõ ràng, hành động lần này có tính đối đầu rất mạnh, ba nhóm kỹ sư công trình này qua đó, nếu như ngày mai hoặc ngày kia lại bị đánh, vậy thật sự phải đình công rồi, xã hội bây giờ, kỹ sư kiến trúc đó là một nguồn tài nguyên khan hiếm, càng đừng nhắc tới người có tư cách có kiểm soát máy móc công trình.

Nghĩ rồi, Đồng Kiến Văn rút điện thoại gọi một cú.

“Lão Lang, hiệu suất làm việc của ông đâu? Người của công trường tôi lại bị đánh rồi.”

Lão Lang bên kia cười nói.

“Chủ tịch Đồng, cái gì cũng cần phải có thời gian chứ, dù sao ông không biết là ai làm, tôi cũng phải điều tra, tuy bây giờ thế lực ngầm của Thành phố Ninh chúng ta bị Báo Đốm thống nhất rồi, nhưng vẫn có rất nhiều nhóm côn đồ nhỏ, đều phải cần có thời gian, có điều đã có chút manh mối rồi, tôi bây giờ đợi một người, 1 tiếng sau chắc chắn sẽ có kết quả.”

“Được, vậy tôi đợi kết quả của ông.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.