Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 144: Mây trời u ám đến để giết người





Sau khi miếng vải đen được xốc lên, lộ ra một cái hộp hình vuông bằng thủy tinh ở phía dưới, mà bên trong cái hộp đó có một cô gái nhỏ khoảng ba tuổi, hai tay bị trói chặt treo lên giữa không trung, càng đáng sợ hơn đó chính là ở phía dưới cái hộp có đầy gai nhọn. Đừng nói là con nít, ngay cả người lớn rơi xuống dưới tuyệt đối cũng sẽ chết không nghi ngờ gì.

Ở phía trên cái hộp thủy tinh có một khe hở dài cả nửa mét, dây thừng được vươn ra từ chỗ đó.

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người chấn động, ai cũng không nghĩ đến phía dưới miếng vải đen đó thì ra lại có cảnh tượng như thế.

Một cô gái bé nhỏ sống sờ sờ đang không ngừng khóc thút thít, quên đi cả việc vùng vẫy.

Không nói tới việc gai nhọn ác độc ở phía dưới, chỉ là người trưởng thành bị trói chặt hai tay treo lơ lửng như thế này đều hết sức đau đớn, chứ đừng nói chi là một đứa nhỏ.

Nhưng mà nơi đây là nhà họ Lư, chắc chắn là do nhà họ Lư đã sắp xếp, cho dù có người đồng cảm thì cũng không có người nào dám lên tiếng.

Giờ phút này, sau khi Báo Đốm khiếp sợ xong thì trong lòng có vô vàn ngọn lửa giận đang bắt đầu cháy hừng hực.

Con của anh Sở, thế mà... thế mà lại bị treo ở đây, có chuyện gì vậy chứ?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu bởi vì đau đớn mà vặn vẹo lại, đôi mắt sưng đỏ đã sắp khô nước mắt.

Báo Đốm đã không nhịn được nữa.

Cất bước đi xuống, nhà họ Lư không cho phép thủ lĩnh mang theo bất cứ thủ hạ gì vào đây, cho nên giờ phút này chỉ có một mình Báo Đốm đi đến cái hộp bằng thủy tinh.


“Anh Báo, anh điên rồi hả? Anh, anh ngồi xuống đi, anh muốn làm cái gì vậy?”

Béo Đống gấp gáp, Báo Đốm muốn làm gì vậy chứ? Không nghe thấy lúc vào đây người của nhà họ Lư đã nói rằng tất cả mọi người ngồi trên ghế không được nhúc nhích rồi à?

Nhưng mà Báo Đốm lại ngoảnh mặt làm ngơ, đúng vậy, Báo Đốm anh ta đã từng cầm một con dao chặt dưa hấu để chém chết người, có địa vị hiện tại đương nhiên cũng bắt đầu tiếc mạng sống.

Nhưng anh ta có tiếc mạng đi nữa cũng tuyệt đó không có cách nào trơ mắt nhìn con gái của Sở Vĩnh Du, ân nhân đã từng giúp anh ta từng bước từng bước một để có ngày hôm nay, lại bị treo ở nơi đó như thế này.

Cùng lúc đó, ông cụ nhà họ Lư dẫn theo Lư Thiên Khôn còn có mấy người trong dòng họ nhà họ Lư xuất hiện, còn có mười võ giả, người trung niên, cũng có người lớn, nhìn khí thế đó đều biết vũ lực tuyệt đối không thua kém.

Nhìn Báo Đốm đang không ngừng đi tới phía bên này, Lư Thiên Khôn nhíu mày, lúc này có một võ giả trung niên quát lớn.

“Báo Đốm, trở về vị trí của cậu đi, tôi chỉ nói một lần.”

Bước chân của Báo Đốm không hề dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lư lão, Báo Đốm tôi muốn hỏi một câu, một đứa nhỏ, cô bé có tội gì mà lại đối xử như thế, có phải là có chút quá đáng rồi không hả.”

Không có người nào trả lời anh ta, dẫu có thì cũng chỉ có người trung niên lúc nãy sải bước bước ra, sau đó đánh một bạt tay lên trên mặt của Báo Đốm.

“Cậu có thân phận gì mà dám chất vấn quyết định của ông cụ? Một cơ hội cuối cùng, cút về đi!”

Báo Đốm phun ra một ngụm máu, đột nhiên lại nở nụ cười.

“Haha, mặc dù Báo Đốm tôi ở trong mắt của nhà họ Lư các người chính là sự tồn của ruồi nhặng, nhưng nhìn con gái của ân nhân mình bị đối xử tàn nhẫn như thế, nếu như tôi có thể còn yên ổn ngồi ở chỗ đó.”

“Báo Đốm tôi đã uổng làm người!”

Sự lạnh lẽo trong đôi mắt của người đàn ông trung niên xuất hiện, trong nháy mắt chân phải liền có động tác.

“Muốn chết à!”

Răng rắc.

Một giây sau, cái chân của Báo Đốm trực tiếp bị người trung niên đá gãy tại chỗ, nỗi đau to lớn như thế Báo Đốm chỉ biểu lộ ra sự dữ tợn, sửng sốt, nhưng mà lại không mở miệng kêu đau một tiếng nào.

Những thủ lĩnh khác nhìn thấy không khỏi đều có chút không phục, đồng thời đối với sự cứng rắn của nhà họ Lư cũng đã tăng lên một phương diện mới.

“Phi! Họ Lư, có gan thì ông thả con bé đó ra đi, có gì cứ nhằm vào ông đây, ông căn bản không biết mình trêu chọc vào ai đâu, toàn bộ nhà họ Lư của ông đều phải bị chôn cùng.”

Báo Đốm lại hét lớn một lần nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ông cụ Lư đang ngồi vững vàng ở trên chiếc ghế bành.


Đến lúc này người trung niên đó đã hoàn toàn bị chọc giận, đánh một quyền vào yết hầu của Báo Đốm.

“Người không khôn khéo, tiễn cậu lên đường.”

Rầm!

Một âm thanh trầm đục phát ra, người đàn ông trung niên lui về phía sau bảy tám bước, khó khăn lắm mới ổn định lại thân thành mình.

“Chủ tịch, quá đáng rồi, ông đã đồng ý với tôi.”

Lương Chuẩn đột nhiên xuất hiện xem như đã cứu Báo Đốm một mạng, giờ phút này ánh mắt rất phức tạp, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Anh Lương, anh... anh muốn làm cái gì?”

Người đàn ông trung niên bị đánh lui ra phía sau hoàn toàn không ngờ tới là cao thủ xếp thứ hai của nhà họ Lư lại có thể ra tay với ông ta.

Đưa tay ngăn cản người đàn ông trung niên, Lư Thiên Khôn trầm giọng nói.

“Lương Chuẩn lui qua một bên đi, đây là quyết định của ông cụ.”

Lương Chuẩn lập tức nhìn về phía ông cụ nhà họ Lư, lên tiếng hỏi.

“Ông chủ, dùng Hữu Hữu ép buộc Sở Vĩnh Du là được rồi, chủ tịch đã đồng ý với tôi sẽ không ngược đãi con bé, nhưng mà hiện tại như thế nào đây?”

Nhìn Hữu Hữu đang bị treo lên, lúc này cô bé miễn cưỡng hơi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Lương Chuẩn thậm chí đều có thể dường như nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt.

Chú ơi, cứu cháu với.

Giờ phút này trái tim của Lương Chuẩn tan nát, mặc dù không có tình cảm gia đình với Hữu Hữu nhưng mà ông ta vẫn luôn là một võ giả rất chính trực, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bất kỳ một đứa trẻ nào phải nhận loại đối xử như thế này.

“Lương Chuẩn, cậu đã vượt quá giới hạn.”

Một âm thanh đột ngột vang lên, một người lớn tuổi đến bên cạnh ông cụ Lư bước lên phía trước, nhìn Lương Chuẩn, trong đôi mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng.

Người này là Ngô lão, lúc còn trẻ đã xưng huynh gọi đệ với ông cụ Lư, cùng nhau góp sức tạo dựng thiên hạ, bàn về phương diện võ học không ai sánh bằng, hiện nay ở bên cạnh bảo vệ cho ông cụ Lư, Lương Chuẩn không phải là đối thủ của người này.

“Ngô lão, đây không phải là vấn đề vượt quá giới hạn hay là không, mà là..."

“Ngậm miệng lại! Còn dám nói thêm câu nào nữa đừng trách tôi không niệm tình xưa cũ, giết cậu tại chỗ, đứng qua một bên đi!”

Lương Chuẩn có hơi do dự, ở một nơi hẻo lánh hai người trẻ tuổi đang đứng thẳng ở đó, trên mặt đều mang theo nụ cười lạnh nhạt.


Có một người trong đó là con trai của Lư Thiên Khôn, người ở tỉnh gọi là Cậu cả Lư, mà người bên cạnh của anh ta địa vị lại càng không thua kém ai, Tân Tằng nhà họ Tân.

Các gia đình hào môn được sắp xếp ở tỉnh khác biệt, giữa hai nhà trên dưới thường thường đều là rất lớn, mà nhà họ Tân vừa vặn xếp trên nhà họ Lư cũng thuộc hào môn, dù là Cậu cả Lư thì cũng phải nịnh bợ Tân Tằng này.

“Thế nào anh Tân, tôi nói là có trò hay để xem mà, chắc không để anh thất vọng rồi chứ.”

Cậu cả Lư cười cười, Tân Tằng ở bên cạnh gật gật đầu.

“Xem ra là hoàn toàn có chuyện gì đó sắp diễn ra, nhưng mà... đối xử với một cô bé mới ba tuổi đúng là có hơi quá đáng, chỉ có thể nói ông nội của cậu vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”. truyện xuyên nhanh

Quá đáng thì quá đáng, Tân Tằng cũng chỉ nói mà thôi, anh ta cũng không biết đường đi, không có khả năng ra tay xen vào chuyện của người khác.

“Ở toàn bộ nhà họ Lư có ai mà không sợ ông nội của tôi, thôi bỏ đi, chúng ta tiếp tục xem kịch vui.”

Lúc này Lương Chuẩn đã suy tính kỹ càng, cho dù là gì, vì Hữu Hữu có mất mạng của mình thì cũng chắc chắn không tiếc, ông ta lấy hết năng lực lớn nhất của mình mà chậm rãi đi về phía trước.

Trong lúc người đàn ông trung niên chuẩn bị đá thêm một chân nữa làm cho Báo Đốm phải quỳ rạp xuống mặt đất, đột nhiên bầu trời trong xanh lại trở nên u ám, lại phát ra tiếng sấm vang rền, làm cho đám người trở nên rất nghi hoặc.

Hình như là dự báo thời tiết nói ngày hôm nay trời đầy mây mà.

“Bọn họ... bọn họ là ai?”

Tự nhiên có người kêu lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía sân sau.

Ở nơi đó có mấy chục người đang dậm chân đi tới, trong nháy mắt sát khí tràn ngập cả sân.

Báo Đốm cũng nhìn sang, lập tức nở nụ cười cười rất vui vẻ.

Anh Sở, anh... rốt cuộc anh đã đến rồi. Nhà họ Lư, các người biết tận thế là như thế nào không!”

Ngày hôm nay sẽ tận mắt nhìn thấy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.