Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 149: Di chúc





Không nhận được sự đồng ý của bất cứ ai, Đồng Hiểu Tiêm trực tiếp mở cửa ra.

Sở Vĩnh Du có dùng cái mũi cũng biết là ai tới, thái độ của mình đã rất rõ ràng rồi, từ chối đề nghị của ba vợ. Nhưng mà nếu như chặn cánh cửa này đối với ba vợ của mình mà nói cũng quá không nể mặt mũi, cho nên anh đứng dậy đi đến một nơi đặc biệt được trải thảm trong phòng khách.

“Hữu Hữu, để ba chơi với con nha.”

Nghe nói như vậy, Hữu Hữu vui vẻ vô cùng.

“Dạ, ba đến làm bệnh nhân đi, lại để Hữu Hữu khám bệnh cho ba, có phải là bụng bị đau không?”

Đối với chuyện này đương nhiên Đồng Ý Yên không nói cái gì, nếu như không phải dựa vào mặt mũi của ba mình, cô đoán là lúc này mình đã đi rồi.

Nghĩ đến một đám người bát nháo vào trong nhà của mình, Đồng An Thái, Đồng Tinh Minh cùng với hai đứa con trai của Đồng Kiến Văn đã từng bị Sở Vĩnh Du xử lý cũng có mặc ở đây, ngoại trừ phụ nữ không đến đầy, xem như cũng đầy đủ.

Một đống người bước vào nhà như thế, nhưng mà không có một người nào chào hỏi, cho dù là Đồng Thế Tân lúc nãy cũng bởi vì Sở Vĩnh Du nhắc đến chuyện Hữu Hữu bị mang ra đấu giá, chút đồng cảm trước đó đối với ba mình đã giảm bớt rất nhiều.


“Ông, nếu như muốn mọi người trở lại nhà họ Đồng xóa bỏ ân oán trước kia, đơn giản thôi, bồi thường sáu trăm tỷ là được rồi.”

Đồng An Thái vừa mới ngồi xuống, nghe thấy câu nói này của Đồng Hiểu Tiêm thiếu chút nữa đã không trực tiếp đứng dậy rời đi.

Sáu trăm tỷ, cũng thật sự có can đảm mở miệng nha! Cho dù ông ta muốn bỏ ra sáu trăm tỷ tiền mặt thì đều phải có đơn làm ăn kinh doanh thì mới có thể góp đủ.

“Hiểu Tiêm, cô dùng công phu sư tử ngoạm hả? Sáu trăm tỷ, cô cho rằng ông nội in tiền ra à?”

Đồng Tử Họa cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường lại định nói càng quá đáng hơn nữa, nghĩ đến lúc ông nội và ba đã căn dặn với nhau, lời nói đến bên miệng cũng đã trở thành ý khác.

Mỉm cười, Đồng Hiểu Tiêm ngồi ở trên ghế sofa, đôi chân bắt chéo lại với nhau.

“Đồng Tử Họa, nhiêu đó có nhiều không? Tự anh suy nghĩ lại những oan ức mà mấy năm gần đây gia đình chúng tôi phải chịu đựng, còn có chuyện Hữu Hữu bị đấu giá, sáu trăm tỷ làm phí tổn thất tinh thần, đó là đã vô cùng rẻ rồi.”

Dứt lời, Đồng Tử Họa còn muốn mở miệng, tay phải của Đồng Kiến Văn nâng lên, lập tức nhìn về phía Đồng Hiểu Tiêm rồi nói.

“Hiểu Tiêm, tôi muốn biết đây là ý của cô hay là ý của Sở Vĩnh Du?”

Tại sao bọn họ lại đến đây hạ mình chủ động hòa giải, còn không phải là bởi vì Sở Vĩnh Du vừa ra lệnh một tiếng nhà họ Mai đệ nhất nào môn ở thành phố Ninh đã hoàn toàn biến mất? Đương nhiên là phải nhìn thái độ của Sở Vĩnh Du.

Trong lúc nhất thời, Đồng Hiểu Tiêm có hơi ấp úng, nhưng mà hai mắt vẫn rất kiên quyết lên tiếng nói.

“Cái này... đây là kết quả mà gia đình chúng tôi đã thảo luận với nhau.”

“Không đúng, sáu trăm tỷ này là do em muốn, chị và Vĩnh Du cho đến bây giờ cũng không nói là sẽ tha thứ cho bọn họ.”

Đột nhiên Đồng Ý Yên không hề lưu tình chút nào mà xé hỏng lời nói dối của Đồng Hiểu Tiêm, cô ta lập tức gấp gáp.

“Chị, chị có ý gì vậy chứ? Dựa theo tính toán của chị, mình sống tốt mặc kệ những người khác như thế nào à? Tôi muốn sáu trăm tỷ còn không phải là bởi vì để cho người nhà có một cuộc sống tốt hơn à? Hơn nữa đó đều là do bọn họ đã thiếu chúng ta, chúng ta cũng nên có được.”

Nói đến đây, tất cả mọi người đều đã biết rồi, hoặc là cũng có thể nói đã sớm dự đoán Sở Vĩnh Du sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế, cho nên cả đám người đều trở nên im lặng, bởi vì kế hoạch dự bị mà ông cụ đã nói, hơn nữa lại vô cùng chắc chắn là kế hoạch sắp bắt đầu.


Quả nhiên chỉ nhìn thấy Đồng An Thái thở dài, cười khổ nói.

“Hiểu Tiêm, sáu trăm tỷ, người già như ông không thể kiếm được đâu.”

Nói xong, lại nhìn về phía Đồng Thế Tân, ông ta mở miệng, biểu cảm phức tạp.

“Thế Tân à, ba có lỗi, ba nhận lỗi, trước đó bị mỡ heo làm cho mê muội đầu óc, bị rất nhiều lợi ích che mắt, hiện tại ba biết lúc trước mình ngầm đồng ý chuyện Hữu Hữu bị đấu giá mãi mãi không có cách nào cứu vớt được đau xót, Vĩnh Du và Ý Yên hận ba đều là chuyện đúng thôi.”

Vừa nói xong, Đồng An Thái lấy một thứ từ trong túi ra, trong ánh mắt có nhiều thêm một yêu thương cảm và hoài niệm.

“Đây là di chúc mà mẹ con đã lập trước khi bà ấy mất đi, chỉ dự định lúc con đến bước đường cùng thì sẽ để cho ba lấy ra đưa cho con, hiện tại xem ra đã không có cách nào cứu vớt lại được tình thân, ba tiếp tục giữ lại cũng không có ý nghĩa gì hết.”

Mẹ?

Trong nháy mắt Đồng Thế Tân ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy vẽ không thể tưởng tượng được.

Từ nhỏ tính cách của ông ta đã lương thiện, ở trong nhà bị hai người anh trai bắt nạt, người duy nhất cưng chiều ông ta cũng chính là người mẹ này, lúc trước do bị bệnh nên mất sớm, không ngờ đến lại còn để lại di chúc.

Cho dù là Tư Phu cũng phải lập tức nhìn sang, bởi vì trong ấn tượng của bà ta, là một đứa con dâu chưa từng tìm ra được chút khó khăn từ người mẹ chồng, đối xử tốt với bọn họ thật sự không có gì có thể nói nên lời.

“Ba, mẹ con để lại di chúc nữa à?Sao con lại không biết.”

Đồng Kiến Văn kinh nhạc lên tiếng, Đồng Tinh Minh cũng bất ngờ.

“Đúng vậy đó, ba làm như thế này cũng có hơi quá đáng, chuyện mẹ để lại di chúc, thế mà mấy năm gần đây bọn con không biết chút gì hết, để con xem xem.”

Mới đưa tay ra, ánh mắt sắc bén của Đồng An Thái nhìn sang, đồng thời một bàn tay đặt trên bàn.

“Cút sang một bên đi, phần di chúc này là mẹ của con đặc biệt để lại cho Thế Tân, chỉ để lại cho nó thôi, không có liên quan gì đến các con.”


Nháy mắt ra hiệu, Đồng Thế Tân mới run rẩy đưa hai tay về phía di chúc, trong giây phút cầm lấy nó, Tư Phu và Đồng Ý Yên, còn có Đồng Hiểu Tiêm đều bước tới.

Đối với bà nội, Đồng Ý Yên cũng coi như có chút ấn tượng, đại khái là lúc cô mười mấy tuổi đã qua đời, về phần Đồng Hiểu Tiêm cũng tương đối mơ hồ.

Sở Vĩnh Du đang chơi đùa với Hữu Hữu, cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng mà dù sao cũng từng sống ở trong nhà thỉnh thoảng kể chuyện gia đình cũng đã từng nghe nhắc tới, bà nội chưa gặp mặt là một người rất tốt, thậm chí mỗi lần cuộc sống của Tư Phu khó khăn, bị người nhà họ Đồng ức hiếp, đều sẽ phiền muộn nói nếu như mẹ còn có ở trên đời thì nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không phải bị như thế này.

“Con trai, mẹ sắp đi rồi, bốn người các con người mà mẹ không yên tâm nhất chính là con và Nguyệt Lâm. Dù sao thì Nguyệt Lâm cũng là con gái, con gái gả ra ngoài như tát nước ra ngoài, chỉ xem xem bản lĩnh của chồng nói như thế nào, nhưng mà mẹ vẫn lo lắng cho con, có rất nhiều lời, mẹ cũng không tiếp tục lại nhải ở đây nữa, mắc công mẹ không có đó con nói mẹ phiền hà, haha. Tư Phu là một đứa con dâu tốt, con cần phải sống hiền hòa với nó, mẹ để lại cho con ba mươi tỷ, mẹ đã căn dặn ba con có một ngày nào đó tính cách trung thực yên phận của con, nếu như gia đình gặp phải nguy cơ không thể xoay chuyển được mà ba của con lại không thể giúp đỡ cho con, vậy thì ba mươi tỷ này xem như là vốn liếng cho con xoay sở.”

“Thôi, nói hơi nhiều rồi, mẹ đi đây, con và Tư Phu phải hạnh phúc với nhau, còn có Ý Yên và Hiểu Tiêm, phải chăm sóc tốt cho hai đứa nó, làm khổ ai cũng không thể làm khổ con cái.”

Đến đây xem như di chúc đã hết rồi, Đồng Thế Tân đã đỏ mắt, nước mắt như vỡ đê mà rơi xuống, căn bản không có cách nào khống chế được, đau lòng hét lên.

“Mẹ ơi!”

Tư Phu ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt, trước khi mẹ chồng qua đời thế mà vẫn còn nhớ đến người con dâu này, nói không cảm động thì sao được chứ.

Cho dù là Đồng Ý Yên và Đồng Hiểu Tiêm thì cũng hít hít cánh mũi, không nỡ, sự quan tâm trong những câu nói đó bọn họ cũng có thể cảm nhận được.

Lúc này Đồng An Thái đặt chiếc thẻ ngân hàng hơi cũ kỹ lên trên bàn, đứng dậy nói.

“Ngoại trừ di chúc, còn có tấm thẻ này, ở bên trong có bao nhiêu tiền ba cũng không biết nữa.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.