Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 227



CHƯƠNG 227: LẦN ĐẦU GẶP MẶT

Dưới lòng biển, một con tàu ngầm đang di chuyển.

Xem như là chính thức bắt đầu, Sở Vĩnh Du đương nhiên bị áp tải đến khu phạm nhân, điều khiến anh không ngờ tới là, bên trong đó đã có ba người rồi.

Người bị áp tải đến tử ngục, chắc chắn không phải thiện lành gì cho cam.

Hai nam một nữ, người nữ trông có vẻ cũng không tệ.

“Ai chà, lại có một tên ẻo lả vào nữa này, đẹp trai như vậy mà bị nhốt ở đây cả đời, tiếc quá.”

Người phụ nữ nhìn thấy Sở Vĩnh Du, lập tức lên tiếng trêu chọc, người đàn ông phía đối diện cười xấu xa nói.

“Tam Nương, lại muốn ăn “thịt” rồi?”

Tam Nương quyến rũ yêu kiều trợn mắt với người đàn ông kia, sau đó nhìn Sở Vĩnh Du nói.

“Em trai, yên tâm đi, tử ngục không phân chia khu nam nữ đâu, đến lúc đó, nếu có cơ hội, chị đây sẽ yêu thương cưng thật tốt, để cưng không cô đơn khi sống ở đó.”

Sở Vĩnh Du đã ngồi xuống, không đáp lại tiếng nào, có điều, anh có chút nghi hoăc, ba người này rõ ràng là quen biết nhau.

Quen biết nhau, lại bị tống vào tử ngục, quả thật là có chút kì lạ rồi.

Tính toán sơ qua thì, tàu ngầm đã đi được khoảng mười mấy tiếng rồi, cuối cùng cũng dừng lại.

Cửa tàu mở ra, một người trung niên bước vào, sắc mặt vô cảm, rõ ràng là không có chút thiện cảm nào với những phạm nhân này.

“Đến rồi, ra hết đi.”

Lối ra của tàu ngầm mở ra, không bị nước biển tràn vào, mà họ trực tiếp được đưa đến một nơi kín mít đáng sợ.

Sau khi trèo lên, có sáu người canh gác mặc đồng phục giống nhau đứng trong phòng, ai nấy đều rất cao to.

Sở Vĩnh Du hiểu ra, bọn họ xem như là đã đến tử ngục rồi, không nhìn thấy Tường Vi, chắc cô đã đến nơi cô cần đến rồi.

Một tên trong số đó là cầm đầu, lạnh lùng nói.

“Giao nhận công việc đã hoàn thành, từ giờ trở đi, mấy người chính là tù nhân trong tử ngục rồi, tôi không cần biết thân phận mấy người hiển hách như thế nào, có cuộc đời huy hoàng ra làm sao, đã đến đây, mọi thứ bắt đầu từ con số không, quên hết quá khứ đi, đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Câu trả lời này chỉ có Sở Vĩnh Du nói, ba người còn lại đều nở nụ cười khẩy, dường như hoàn toàn không để những tên canh gác này vào trong mắt.

Sở dĩ Sở Vĩnh Du trả lời, là vì đến một nơi mới thì phải tuân thủ quy tắc ở nơi đó, huống chi những người canh gác này thường niên ở trong tử ngục, cũng vô cùng cực khổ.

“Haha, xem như là còn có một người nhanh nhạy, không tệ, tôi có thể miễn anh đi qua con đường Tinh Hồng, đi thẳng đến phòng anh luôn.”

Ngay sau đó, tên cầm đầu nhìn ba người còn lại, cười hung dữ.

“Tôi tên là Ngụy Phong, là đội trưởng đội canh giữ ở đây, hi vọng lúc ba người đi ra khỏi con đường Tinh Hồng vẫn còn có thái độ huênh hoang như thế này.”

Sở Vĩnh Du đi theo Ngụy Hồng lên một cái thang, ba người còn lại thì được người canh giữ khác tiếp tục đi về phía trước.

“Con đường Tinh Hồng của tử ngục là nơi hoạt động của các phạm nhân hung ác tột cùng, thường thì những người mới đến không nghe lời đều sẽ đi ra khỏi đó, đợi lát nữa anh có thể nhìn xem.”

Thấy Sở Vĩnh Du chỉ gật đầu không nói gì, Ngụy Phong cười nói.

“Ban đầu, thấy Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du bị áp ải đến tử ngục, thực sự đã khiến toàn bộ chúng tôi đều kinh ngạc, uy danh của anh, chúng tôi cũng từng nghe tới, chỉ là không ngờ, con người anh cũng rất dễ tiếp xúc, yên tâm đi, trong phạm vi có hạn, tôi sẽ chiếu cố cho anh hơn một chút.”

“Cảm ơn, nếu như có thể, thì nói cho tôi quy tắc ở nơi này là được.”

Nghe thấy lời này, trong lòng có chút kính phục, không hổ là Chiến Thần Địa Ngục, cho dù đến một nơi khiến người ta sợ hãi như tử ngục, vẫn có thể giữ thái độ ung dung thoải mái, như không có gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh vậy.

“Quy tắc ở nơi này chính là không có quy tắc, người canh gác gần như sẽ không đi vào khu vực nhà tù, mọi thứ đều là quản lí tự động hóa, chỉ cần không đánh chết người, muốn làm gì cũng được.”

Nói đến đây, Ngụy Phong như nghĩ ra điều gì nữa, lại nói tiếp.

“Đúng rồi, trong nhóm người vào tử ngục sớm nhất có một người tên là Phùng Thiên Hạ, ông ta cũng xem như là người đứng đầu trong nhóm phạm nhân đó, gần như đã thuyết phục được tất cả mọi người về cuộc thi đấu vật do ông ta tổ chức, ngày mai là bắt đầu rồi, mỗi lần những người canh gác chúng tôi đều sẽ đi xem, cũng đặc sắc lắm.”

Cuộc thi đấu vật? Ánh mắt Sở Vĩnh Du hiện lên một tia sáng khó lường, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao ông Tần lại nóng lòng đến vậy rồi, cuộc thi đấu vật là cái cớ tốt nhất để anh đánh bại Phùng Thiên Hạ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không bị Phùng Thiên Hạ nghi ngờ bất cứ điều gì.

“Nếu có thể giành quán quân cuộc thi thì có lợi lộc gì không?”

Ngụy Phong cũng không ngờ một người như Sở Vĩnh Du cũng có hứng thú với cuộc thi đấu vật, chắc hẳn là muốn mau chóng để thích ứng với hoàn cảnh của tử ngục.

“Đương nhiên là có rồi, nhưng mà đều là lời hứa của Phùng Thiên Hạ, địa vị, sự thoải mái, vân vân, những thứ anh có thể nghĩ tới thì đều nằm trong giải thưởng của quán quân, nhưng từ khi tổ chức đến nay, chưa từng có ai giành quán quân cả, vì cửa ải cuối cùng chính là phải đánh bại người tổ chức – Phùng Thiên Hạ thì mới được, ít nhất trong mười năm tổ chức, tôi chưa từng thấy bất cứ ai có thể đánh bại Phùng Thiên Hạ.”

Nói xong, Ngụy Vong chỉ về một bên, cười nói.

“Đó chính là con đường Tinh Hồng, anh xem, đã bắt đầu rồi.”

Sở Vĩnh Du cúi đầu nhìn, trong khu vực bị bao phủ bởi ánh đèn đỏ phía dưới, có hơn mười người tùy ý hoạt động, nhưng sau khi ba người Tam Nương vào, ai nấy đều nở một nụ cười hung dữ, không nói bất cứ lời nào, trực tiếp xông lên.

Từ tốc độ và sự bộc phát thì, kém nhất trong số đó gần như đều là võ giả thất phẩm, chắc là trong toàn bộ nhà tù này cũng chỉ có cửa này của tử ngục là có nhiều võ giả đến vậy, nếu không Phùng Thiên Hạ cũng không thể nào tổ chức cuộc thi đấu vật được.

“Làm thế nào để báo danh cuộc thi đấu vật?”

Đột nhiên nghe thấy Sở Vĩnh Du hỏi, Ngụy Phong cũng hiểu, Sở Vĩnh Du gần như không có hứng thú với cuộc chiến bên dưới.

“Những người mới đến như mấy anh, người của Phùng Thiên Hạ sẽ đi hỏi anh có báo danh không, Phùng Thiên Hạ dường như là rất hứng thú với võ giả trẻ tuổi, có điều Sở Vĩnh Du, tôi cũng khuyên anh một câu, đến lúc đó đừng khiêu chiến với Phùng Thiên Hạ thì hơn, ông ta, quá mạnh.”

Sau đó, thuận theo cầu thang đi xuống, ba người Tam Nương cũng từ trong con đường Tinh Hồng đi ra, mặt mũi bọn họ đều bầm dập, khóe miệng còn có vết máu, eo cũng gập cả xuống.

Cho dù một người phụ nữ như Tam Nương cũng không được đối xử đặc biệt, bị đánh vô cùng thê thảm.

“Thu lại cái sự kiêu căng của mấy người, nếu như vẫn chưa học được, cuộc sống sau này của mấy người sẽ càng khó khăn hơn, đưa bọn họ đến phòng giam của mình đi.”

Nguy Phong lạnh lùng nói xong, Sở Vĩnh Du nhấc bước đi theo một tên canh giữ, anh luôn cả thấy, ba người Tam Nương này như có chút vấn đề.

Đi một quãng đường xa, tên canh giữ mới dừng lại, chỉ vào một phòng giam cách đó không xa.

“Nơi đó.”

Sau đó, anh ta rời đi, không chút lo lắng Sở Vĩnh Du sẽ chạy đi hay gì đó.

Phòng giam được khóa bằng lan can sắt rộng nửa mét, sau khi Sở Vĩnh Du tiến đến gần, lan can sắt tự động mở ra.

Vào bên trong, Sở Vĩnh Du đứng nguyên tại chỗ, vì trên giường của anh có một ông già với mái tóc bù xù đang ngồi.

“Đợi cậu lâu lắm rồi, Sở Vĩnh Du, cậu có thể gọi tôi là Phùng Thiên Hạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.