Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 229



CHƯƠNG 229: LOẠN CHIẾN

“Là Nhĩ Hải!”

“Ha ha, tử ngục của chúng ta ngoài Nhĩ Hải ra còn ai dám trắng trợn gọi tên Phùng Thiên Hạ, lại còn dám khiêu khích ông ta như vậy nữa chứ?”

“Năm ngoái Nhĩ Hải chỉ thua Phùng Thiên Hạ một chiêu. Sau một năm luyện tập chăm chỉ, đúng là tạo nên kỳ tích nhỉ?”

Đám người xung quanh nhao nhào bàn tán. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào giữa trung tâm quảng trường. Một chàng trai tóc ngắn gọn gàng, để trần nửa người trên, lộ ra làn da màu đồng cổ, hai tay khoanh trước ngực đang đứng ở đó.

Xung quanh phạm vi một mét chỗ anh ta đứng, không ai dám bước vào. Đây là sự tự tin của cao thủ, và cũng là lời kêu gọi chiến thắng vang dội nhất trong cuộc thi lần này.

Trong mắt Nhĩ Hải chỉ có sự xem thường, anh ta không hề xem trọng đám lâu la này. Trong mắt anh ta chỉ có Phùng Thiên Hạ cao thủ mạnh nhất cũng là vua của tử tù mới xứng tầm với anh ta.

Phía tây có một ngôi nhà kính rất lớn, bên trong có rất nhiều lính canh, Ngụy Phong ở đây, Tường Vi cũng ở đây. Mỗi lần thi đấu vật dù có làm nhiệm vụ bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

“Lần này Nhĩ Hải chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân.”

“Không sai, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Các người đừng quên, lần này Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du cũng có mặt. Người có thể trấn thủ một phương sao có thể là nhân vật đơn giản được?”

“Dù Sở Vĩnh Du mạnh cỡ nào cũng phải có giới hạn chứ? Muốn thắng được Phùng Thiên Hạ đâu phải chuyện dễ, thậm chí ngay cả Nhĩ Hải mà tôi cũng chỉ phỏng chừng năm ăn năm thua nữa đấy.”

Bọn lính canh đang thảo luận, khóe môi Ngụy Phong lộ ra ý cười hờ hững, đột nhiên nhìn sang Tường Vi đang ở bên cạnh nói.

“Đặc phái viên Tường Vi, cô nghĩ xem ai sẽ là người cuối cùng quyết chiến với Phùng Thiên Hạ?”

Tường Vi khẽ mỉm cười, trên mặt ngập tràn kiêu ngạo.

“Việc này cần phải hỏi sao? Chắc chắn là Sở Vĩnh Du rồi.”

Có một việc khiến Ngụy Phong rất bực mình đó là Sở Vĩnh Du đã bị giam vào ngục, tuyệt đối sẽ không có khả năng đi ra ngoài.

Vậy thì tại sao Tường Vi vẫn cứ ở đây? Đã vậy còn nói khi nào Sở Vĩnh Du ra ngoài, cô ta mới ra theo.

Nhưng Sở Vĩnh Du sẽ không thể nào đi ra ngoài được. Từ khi có tử ngục đến nay chưa từng có ai bị nhốt vào đây mà có thể đi ra ngoài được cả.

Đầu tiên là không thể trốn khỏi nhà tù, đừng thấy mấy phạm nhân này vô cùng tự do, võ giả cũng đông đảo, hơn nữa còn có một Tiên Thiên võ giả Phùng Thiên Hạ nữa.

Nhưng tử ngục có thập đại cao thủ trấn giữ, có thể nói muốn thoát khỏi nơi này xác suất bằng không.

Dù đặt giả thiết viễn vông nhất đó là thật sự có người chạy trốn khỏi thập đại cao thủ thì thật xin lỗi đây là biển sâu, áp suất rất đáng sợ, dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không chịu đựng được chứ đừng nói đến việc bơi lên bờ.

Cho nên Ngụy Phong mới buồn bực như vậy.

“Thật sao? Tuy tôi cũng rất xem trọng Sở Vĩnh Du, nhưng có những thứ bắt buộc phải thừa nhận, cô chưa thấy thực lực của Phùng Thiên Hạ nên tôi không trách cô, dù không kể đến Phùng Thiên Hạ, chỉ nói đến thực lực của Nhĩ Hải kia thôi, liệu Sỡ Vĩnh Du có thể đối phó được không là cả một vấn đề.”

Có thể được gọi là Chiến Thần Địa Ngục, thực lực của Sở Vĩnh Du rất mạnh là điều không thể nghi ngờ. Nhưng kiểu mạnh mẽ này được thể hiện nhiều hơn ở khả năng và chiến lược dẫn lính chiến đấu và võ lực cá nhân chứ không có nghĩa bạn là Chiến thần thì bạn sẽ là người mạnh nhất.

Sự lý giải của Ngụy Phong không hề có vấn đề gì. Nếu không phải Sở Vĩnh Du đột phá trở thành Tiên Thiên võ giả thì anh sẽ bị chèn ép khi đến nơi này. Không kể đến Phùng Thiên Hạ, chỉ riêng Nhĩ Hải thôi cũng có thể hạ gục anh, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay.

Tường Vi chỉ mỉm cười với lời nói của Ngụy Phong, cũng không trả lời lại. Chỉ cần xem đến cuối cùng sẽ biết kết quả thế nào.

Nói nhiều quá đâm ra mất hay. Dù sao trong lòng cô ta không có ai mạnh hơn Sở Vĩnh Du.

Lúc này một người đàn ông trung niên vóc người cao lớn đi tới giữa quảng trường nhỏ, trong tay cầm nửa nén hương, lớn tiếng nói.

“Lấy khói hương làm dấu, thời gian nửa nén hương, đến lúc đó ai còn đứng vững được thì sẽ được vào vòng sau.”

Ông ta nói xong thì đốt hương, khi làn khói đầu tiên bay ra, quảng trường nhỏ lập tức vang lên đủ tiếng hoan hô.

Loạn đấu bắt đầu.

Vị trí của Sở Vĩnh Du hơi ở trong góc hướng Đông Nam, anh cứ thản nhiên đứng như vậy, không chủ động tấn công người khác.

Lúc này, một tên tù nhân cách anh không xa phóng tầm mắt sáng rực qua đây.

“Nhóc con, cậu lạ mặt lắm, mới đến phải không? Mới đến mà dám báo danh tham gia cuộc thi vật lộn, đúng là có bản lĩnh nhưng đồng thời cũng rất không may anh đây sẽ dạy cho em trai một bài học nhớ đời!”

Người này là Võ giả lục phẩm, hắn ta vừa nói xong liền vung nắm đấm đánh vào bụng Sở Vĩnh Du.

Theo hắn ta thấy Sở Vĩnh Du trẻ như vậy dù có là võ giả thì phẩm cấp cũng không cao bao nhiêu.

Nếu hắn ta tấn công Sở Vĩnh Du còn có thể kéo dài được một chút thời gian để cho những cao thủ kia khỏi nhìn chằm chằm hắn ta. Bởi vì rất nhiều cao thủ đều cực kỳ chán ghét những kẻ trốn tránh chiến đấu, chắc chắn sẽ bị loại đầu tiên, phát hiện người nào xử ngay người đó, không một ai ngoại lệ.

Sau khi đấm xong tên tù nhân ngây ra như phỗng. Với cú đấm sắc bén như vậy mà hắn ta vẫn không đụng được tới góc áo của Sở Vĩnh Du. Điều quan trọng và kỳ lạ hơn nữa là Sở Vĩnh Du vẫn cứ đứng yên tại chỗ, thậm chí không hề nhúc nhích mảy may.

“Ồ? Rất nhanh, xem ra mày cũng có nghề nhỉ?”

Hết cú đấm này đến cú đấm khác, ánh mắt của tên tù nhân dần dần trở nên nghiêm nghị, cho dù hắn ta tấn công thế nào, cũng không thể chạm đến Sở Vĩnh Du.

Lúc này, thân hình Sở Vĩnh Du chợt nghiêng sang một bên, quan trọng là tên tù nhân kia bởi vì đang rối rắm nên chưa kịp xuất chiêu vậy tại sao Sở Vĩnh Du phải né tránh, hơn nữa hắn ta lại thấy rất rõ động tác né tránh này.

Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ thì thấy một người đạp tới từ sau lưng Sở Vĩnh Du, tốc độ cực kỳ nhanh.

Bốp!

Một cước đạp trúng ngực tên tù nhân kia khiến cả người hắn ta bay ngược ra ngoài.

Sau khi đạp Sở Vĩnh Du từ sau lưng, tên tù nhân tấn công anh xoắn xuýt nhìn Sở Vĩnh Du, sau đó lại đi tìm mục tiêu khác.

Cảnh tượng lúc nãy anh ta đều nhìn thấy hết, không ngờ đối phương bị đánh từ hai mặt mà vẫn thản nhiên như vậy, điều này chứng tỏ người này không đơn giản.

Hành động khác lạ không ra tay đánh người của Sở Vĩnh Du dần dần bị một số tù nhân đang quan sát trận đấu phát hiện, chỉ trỏ.

“Này! Mày có thấy không, thằng ranh kia lạ thật đấy? Cậu ta chỉ đứng yên ở đó không làm gì cả.”

“Mày mới thấy sao, tao đã thấy nãy giờ rồi.”

“Rất lạ mặt, hẳn là người mới đến hôm qua, chẳng lẽ lần này lại giết ra được một con hắc mã?”

Ngoài Sở Vĩnh Du khác lạ ra, ba người Tam Nương cũng bị phát hiện có hành động khác thường. Bọn họ ra tay không nể tình, tay đấm chân đá, không một ai có thể đứng dậy sau khi trúng phải quyền cước của bọn họ. Thoạt nhìn đã biết bọn họ không phải là hạng xoàng, nên rất nhiều người để ý.

Cả quảng trường nhỏ chỉ có mỗi một người vẫn chưa ra tay trong suốt quá trình trận đấu, đó chính là Nhĩ Hải đang đứng ngay trung tâm kia. Mặc kệ người khác đánh đấm thế nào, cũng tuyệt đối không dám xâm phạm đến phạm vi một mét của anh ta, đủ để thấy anh ta đáng sợ đến cỡ nào.

Lúc này một cơ thể bay ngược đang lao thẳng về phía Nhĩ Hải, việc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tên tù nhân kia.

Khoảnh khắc tiếp theo, Nhĩ Hải di chuyển, bàn tay phải của anh ta từ từ duỗi ra, ngón tay giữa cong lại, sau đó cực kỳ chính xác búng lên lưng của tên tù nhân kia.

Cái búng tay kia không phát ra bất cứ tiếng động nào nhưng cơ thể của tên tù nhân đó lại bay theo hướng ngược lại, đã vậy nhanh hơn trước gấp mấy lần. Thân thể kia bay tới đâu sẽ đập vào mấy tên tù nhân đang vật lộn tới đó, sau đó một tiếng nổ cực lớn vang lên, cơ thể kia đập trúng cửa lan can sắt nối giữa quảng trường và con đường Tinh Hồng.

Nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều người đều nuốt nước bọt.

Chỉ một cái búng tay mà uy lực lại mạnh như vậy, Nhĩ Hải quả nhiên rất khủng bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.