Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 248



CHƯƠNG 248: ÔNG KHÔNG PHẢI LÀ ĐỐI THỦ CỦA TÔI.

Gần như là vừa mới rơi xuống đất, Sở Vĩnh Du lại mở miệng nói.

“Trước khi đưa ra phán quyết, tôi có một vấn đề muốn hỏi, thi đấu của Ảnh Ma cung các người có thể ăn thuốc cấm được hả?”

Hửm?

Câu này vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc có chút không hiểu rõ là có ý gì.

Chỉ có sư phụ của Vương Hỏa với anh ta đều thay đổi sắc mặt, trong đôi mắt mang theo biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, người này sao có thể biết được thuốc cấm, ngay cả cung chủ cũng không phát giác ra.

“Làm càn! Câu nói này của cậu là có ý gì chứ hả?”

Lúc đầu đã ngồi xuống, sư phụ của Vương Hỏa lại đứng dậy một lần nữa, âm thanh còn lớn hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Cùng lúc đó, Cao An là sư phụ của Hà Tiểu Mông cũng đã đứng dậy.

“Từ trước đến nay cuộc thi đấu của Ảnh Ma cung chúng tôi đều công bằng công chính, nếu không thì cũng không có khả năng mỗi võ giả cùng một phẩm cách chỉ thi đấu người có cùng cấp bậc với mình, tại sao cậu lại có câu hỏi này?”

Ông ta đã sớm hoài nghi, hiện tại Sở Vĩnh Du nói như vậy, đương nhiên ông ta cũng phải hỏi theo.

“Cậu ta đã ăn thuốc cấm, lực lượng cùng với tốc độ của thân thể tăng lên gần gấp đôi, kiểm tra máu của cậu ta liền có thể biết được đúng hay sai, nếu như là như vậy, thế thì em trai Hà Tiểu Mông của tôi cũng không thể nhận trừng phạt được.”

Cái gì?

Một câu nói của Sở Vĩnh Du làm bốn phía kinh ngạc, có rất nhiều đệ tử của môn phái đều đang nhỏ giọng bàn luận, sắc mặt của Hà Tiểu Mông thì lại càng khó coi, khó trách anh ta lại không thể tiếp nỗi một chiêu của Vương Hỏa, hóa ra là ăn phải thuốc cấm, nhưng mà thứ đồ chơi đó anh ta căn bản cũng chưa từng nghe nói.

“Cái rắm!”

Lúc này sư phụ của Vương Hỏa đã hoàn toàn bùng nổ, nhưng mà vừa mới mở miệng, cung chủ Ảnh Ma cung ngồi vững như núi thái sơn ở bên cạnh lại mở miệng nói.

“Đừng lên tiếng.”

Chỉ một cái, người trung niên vẫn luôn phụ trách chủ trì cuộc thi đấu hai tay ôm quyền thi lễ.

“Dẫn Vương Hỏa đi xuống phía dưới thử máu, một khi kiểm chứng, trục xuất ra khỏi Ảnh Ma cung.”

“Vâng.”

Vương Hỏa mặt cắt không còn một giọt máu, ánh mắt cứ bắn về phía sư phụ của anh ta, nhưng mà người kia lại tránh né.

Đến lúc này thật ra ông ta đã biết cung chủ đã hiểu ông ta cho Vương Hỏa thuốc cấm, nếu không thì Vương Hỏa có thể đi tìm ở đâu được chứ? Nhưng nói như vậy, rõ ràng chính là muốn để Vương Hỏa thế tội cho, bảo đảm cho mình ông ta, nào còn dám nhiều chuyện.

“Sở Vĩnh Du, cậu đến đây là có hai chuyện, bổn cung chủ niệm tình phẩm hạnh của cậu, vẫn còn có thể không phá hư một viên gạch, trước tiên cậu cứ nói là cậu muốn tìm người nào đi.”

Nói thì là nói như vậy, nhưng mà những người cấp cao của Ảnh Ma cung đều biết thực lực của Sở Vĩnh Du tuyệt đối không đơn giản, rơi xuống từ một nơi cao như thế mà lại có thể khống chế lực đạo của mình, quả thật đáng sợ, phiến đá không bị nứt một vết nào, nếu như là người bình thường làm như thế này thì đã sớm bị xử lý rồi, dù sao thì Ảnh Ma cung cũng không phải là một nơi nói tới thì tới nói đi thì đi.

“Cung chủ, trong Ảnh Ma cung của các người có người nào tên là Phùng Thiên Minh không thế?”

Lời này vừa mới nói ra, một đám người cấp cao của Ảnh Ma cung đều im lặng, mà thân thể của cung chủ thì lại run lên một biên độ rất nhỏ.

Sau một đợt yên tĩnh ngắn ngủi, cung chủ mới lên tiếng nói.

“Cậu tìm Phùng Thiên Minh là có chuyện gì?”

Bây giờ Sở Vĩnh Du có cảnh giới gì, sự thay đổi nhỏ bé của cung chủ sao lại có thể thoát khỏi ánh mắt của anh, anh đã biết cung chủ hiện tại chắc hẳn là Phùng Thiên Minh.

“Anh trai của ông ta là Phùng Thiên Hạ kêu tôi mang đến đây cho Phùng Thiên Minh một lá thư.”

“Thư tuyệt mệnh!”

Nghe thấy ba chữ này, thân thể của cung chủ run rẩy mạnh, vội vàng đứng dậy, trong mắt có vẻ phức tạp nói không hết lời.

Lúc này tay phải của Sở Vĩnh Du lắc lên một cái, phong thư cùng với một cái điện thoại bắn ra ngoài trực tiếp được cung chủ nắm trong lòng bàn tay.

“Lúc Phùng Thiên Hạ chết đã được quốc táng, trong điện thoại di động có video hạ táng, đại biểu cho cái gì, chắc là cũng không cần tôi phải nhiều lời đâu nhỉ?”

Run rẩy mở điện thoại ra, cung chủ nhìn đoạn video, hai mắt ẩm ướt.

Mình đã hiểu lầm người anh trai này nhiều năm như vậy, lúc nhìn thấy người mẹ mà ông ta đã không gặp một năm đang đứng ở trước bia mộ, nếu như không phải tất cả mọi người Ảnh Ma cung đang ở đây, đoán chừng là nước mắt của ông ta đã chảy xuôi xuống.

Lúc cung chủ đang yên lặng xem thư của Phùng Thiên Hạ để lại cho ông ta, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, dường như cũng cảm nhận được sự bi thương chậm rãi tràn ra từ cung chủ.

Trong đám người, đương nhiên Ngụy Manh Manh cũng có ở đây, đương nhiên cũng nhìn ra được Sở Vĩnh Du rơi xuống từ trên trời cùng với tất cả những gì đã xảy ra.

Ban đầu khi mà cô ta tỉnh dậy từ trong khiếp sợ, cô ta đã muốn đứng ra chỉ chứng, nhưng mà bây giờ có liên quan đến cung chủ, cô ta cũng chỉ có thể chờ một lát, chờ thời cơ thích hợp rồi lại đứng ra.

Cho dù như thế nào, dưới cái nhìn của cô ta liên quan đến Long Mễ của nhà họ Vân, Sở Vĩnh Du tuyệt đối không thể bước ra Ảnh Ma cung, cho dù hiện tại xem ra dường như lại có chút liên quan đến cung chủ thì cũng tuyệt đối không thể.

Sau khi cung chủ đọc xong lá thư, cẩn thận từng li từng tí gấp lá thư lại, có thể nhìn ra được tất cả loại oán hận đối với Phùng Thiên Hạ đều đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác tự trách sâu sắc.

“Cảm ơn.”

Phun ra hai chữ này, cung chủ lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du một lần nữa.

“Chuyện thứ hai của cậu, đi cứu hai người, là có ý gì?”

Tay phải của Sở Vĩnh Du chỉ ra.

“Ngụy Manh Manh, cô ra đây nói đi.”

Một cái chỉ này, Ngụy Manh Manh quả thật sửng sốt, cô ta trốn rất kỹ trong đám người, không ngờ đến là lại bị Sở Vĩnh Du phát hiện.

Mọi người đều đang nhìn chăm chú, cô ta không thể không bước ra.

Thấy cảnh này, những người đang ngồi trên đài cao, có người rỉ tai nhỏ giọng nói với cung chủ.

“Cung chủ, Ngụy Manh Manh là đời sau của nhà họ Ngụy ở tỉnh Hương, gia tộc ngoại sự Ảnh Ma cung, sự kiện nhà họ Vân năm đó chắc là người vẫn có nghe thấy.”

cung chủ trầm ngâm, khi đó ông ta vẫn chưa phải là cung chủ, nhưng mà ít nhiều gì cũng có nghe nói tới, dường như là nhà họ Vân đệ nhất hào môn ở tỉnh thành, trong nội bộ có người thông báo còn lại một lượng lớn Long Mễ, cung chủ lúc đó đã dao động, cho nên mới xảy ra sự kiện diệt môn.

Đối với chuyện này, ông ta tuyệt đối phản đối, trước đó cũng là người đã từng nhập ngũ, đối với chuyện đột nhiên lại giết người, ông ta rất không thích.

Lúc này Ngụy Manh Manh đã đi đến phía dưới, từ từ quỳ xuống mặt đất.

“Cung chủ, tôi là người của gia tộc ngoại sự nhà họ Ngụy, ông nội và ba của tôi cùng với những người lớn trong gia đình tôi đều đã bị Sở Vĩnh Du giết chết, hơn nữa Long Mễ ở Vân Kinh cũng rơi vào trong tay của Sở Vĩnh Du, cho nên tôi đã bắt hai ba con nhà họ Vân để làm con tin, để Sở Vĩnh Du mang theo Long Mễ đến Ảnh Ma cung để đổi người, phó cung chủ Lý có biết chuyện này.”

Phó cung chủ Lý cũng chính là người vừa mới thì thầm vào trong tai của cung chủ, giờ phút này lại mở miệng nói một lần nữa.

“Cung chủ, nếu như năm đó lời nói của phản đồ nhà họ Vân là thật, vậy thì nhà họ Vân đã che giấu Long Mễ, số lượng đương nhiên hết sức kinh người, cho nên tôi mới chấp nhận cho hành động của Ngụy Manh Manh, hiện tại do cung chủ định đoạt.”

Đến lúc này đương nhiên là phó cung chủ Lý không còn dám vượt quyền nói cái gì khác.

Cung chủ chậm rãi đứng lên, bước từng bước một đi xuống từ trên đài cao.

Đi đến một khoảng cách cách Sở Vĩnh Du khoảng chừng mười mét, đứng nguyên tại chỗ, một cỗ khí kình nhu hòa đẩy Ngụy Manh Manh đến khu vực biên giới.

Lập tức nhìn về phía Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Cậu đến đây đưa tin là ơn, cậu chém giết người của gia tộc ngoại sự Ảnh Ma cung tôi là thù, nếu như cậu có thể đón lấy một chưởng của tôi mà không chết, thì cậu có thể mang hai người nhà họ Vân đi khỏi.”

Nếu như mà bình thường thì có lẽ là ông ta sẽ trực tiếp thả người, nhưng mà tất cả mọi người của Ảnh Ma cung đều đang ở đây, nếu như thả đi như vậy, thế thì lại không công bằng, dù sao thì lúc này ông ta là cung chủ, đại biểu cho toàn bộ Ảnh Ma cung, không phải là người nào khác.

Nhưng mà Sở Vĩnh Du lại lắc đầu, bình thản mở miệng nói.

“Ông không phải là đối thủ của tôi.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.