Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 25: Không biết sống chết





Chú Hồng ở đằng kia nói một tiếng, rồi cúp điện thoại, trong lòng Đồng Ý Yên như bị siết chặt, tại sao nhà máy gạch đang bình yên bỗng trở nên náo loạn.

"Sở Vĩnh Du, anh lái xe nhanh hơn một chút, tôi sẽ gọi cảnh sát trước."

Tai Sở Vĩnh Du rất thính, sao lại không nghe thấy lời nói trong điện thoại vừa rồi, anh trầm giọng nói.

"Gọi cảnh sát cũng không có ý nghĩa gì. Cứ qua đó xem có chuyện gì đã, tin anh đi”

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên bất giác ổn định lại, chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Đến xưởng gạch, xe chạy vào sân, nhìn thoáng qua đã thấy trong sân có hơn chục người đứng hiên ngang, trên tay cầm mã tấu hoặc gậy bóng chày.

"Yên Yên, cứu chú."

Chú Hồng quỳ trên mặt đất, trên cổ bị ghì khúc mã tấu, trên mặt chảy máu mũi, rõ ràng là đã bị đánh.

Chưa hết, một số công nhân của xưởng gạch đang đứng cạnh bức tường trong một căn phòng, tất cả đều tỏ ra sợ hãi, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy chưa, đặc biệt là phòng trực đã bị đập vỡ kính rơi vãi khắp nơi.

"Ôi! Chủ xưởng gạch này, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp.”

Thanh niên cầm ghì chặt cổ chú Hồng, tóc nhuộm màu xanh lá cây, nhìn thấy Đồng Ý Yên, lập tức huýt sáo, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới làm Đồng Ý Yên khó chịu trong người.


"Bà xã, em tránh sang một bên, anh sẽ giải quyết."

Sở Vĩnh Du nói xong thì bị Đồng Ý Yên kéo tay lại.

"Anh đừng nhúc nhích! Bạo lực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, hơn nữa họ có nhiều người như vậy, anh có đánh giỏi thế nào đi chăng nữa thì sao? Bị thương rồi chỉ mình chịu thiệt thôi.”

Cũng lười giải thích, Sở Vĩnh Du dừng bước, lâu nhất là hai phút, chắc vợ anh có thể nhận ra bộ mặt thật của những người này và hiểu rằng cách duy nhất để giải quyết bạo lực chính là bạo lực.

"Các anh muốn làm gì? Nếu còn không đi tôi sẽ gọi cảnh sát. ”

Những lời sáo rỗng được nói ra, và nhóm người tóc xanh lá cây cười nghiêng ngả.

"Ha ha, người đẹp à, đầu óc của cô không được tốt, đây là trên núi, cô tưởng chúng tôi sẽ chờ người tới sao? Điều kiện rất đơn giản, người nhà của 3 nạn nhân đã chết ngày hôm qua thuê chúng tôi tới, 9 tỷ mà muốn giải quyết vấn đề. Các người nghĩ đơn giản quá rồi đó. Giờ mỗi công nhân đều tăng thêm 1 tỷ rưỡi nữa, hiểu không? Bây giờ chuyển khoản và chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức. "

"1 tỷ rưỡi?"

Vẻ mặt của Đồng Ý Yên biến sắc những người này đúng là lòng tham vô đáy.

Chú Hồng đang quỳ ở đó cảm nhận thứ sắc nhọn trên cổ và vô cùng sợ hãi nên vội vàng ra sức khuyên can.

"Yên Yên à, chú trên còn mẹ già dưới còn con nhỏ, xin cháu hãy đưa tiền cho họ, nếu không họ thật sự dám dùng dao đấy."

Những nhân viên cũ đó cũng nhìn Đồng Ý Yên đầy mong đợi, nếu mọi chuyện không được xử lý, liệu họ có thể có kết cục tốt không?

"Vợ à, bây giờ em đã hiểu chưa?"

Vỗ vai Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du đi về phía người tóc xanh.

"Vĩnh Du! Đừng anh, tôi...tôi sẽ nghĩ cách gom tiền, anh sẽ gặp nguy hiểm."

Thấy vợ quan tâm mình như vậy, Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.

"Em yên tâm, chỉ là những con cá nhỏ này, anh chẳng để tâm.”

Lời nói kiêu ngạo như vậy, ánh mắt khinh người, không, phải nói là lãnh đạm, như thể thật sự không coi đám người này ra gì, gã tóc xanh lập tức lắc đầu cười hiểm ác, nói.

"Các huynh đệ, có người không biết tốt xấu, trước tiên hãy đánh gãy một chân cho tao”

Trong phút chốc, có người ở một bên lao về phía Sở Vĩnh Du, tay phải nắm lấy gậy bóng chày nhắm vào bắp chân anh.

Bọn họ đều là những tay lão luyện thường xuyên đánh đấm, phản ứng của người thường cũng đã nắm rõ nên trong mắt bọn họ hiện lên một tia than khóc, sau đó Sở Vĩnh Du nhất định sẽ ngã xuống đất lăn lộn đau đớn.

“A!”


Tiếng hét vang lên, nhưng tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì không phải Sở Vĩnh Du hét lên, mà là người cầm gậy bóng chày.

Anh nâng cánh tay cầm gậy bóng chày lên, bị Sở Vĩnh Du một tay kẹp chặt như kẹp sắt, không thể động đậy.

"Xưởng của vợ tôi mà cũng dám đến gây rối, tự tìm cái chết!"

Rắc rắc

Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay của người đàn ông ngay lập tức bị gãy, điều khủng khiếp là một khúc xương đâm xuyên qua da thịt, lòi ra bên ngoài, ai nhìn thấy đều nổi da gà.

Gã tóc xanh nuốt nước miếng, nói thật là hắn chưa từng thấy người tàn nhẫn như vậy, chỉ có thể quát lớn một tiếng.

"Xông lên! Tất cả lên!"

Cuộc sống của những người này không phải đánh nhau, thì là trên đường đi đánh nhau, làm sao có thể sợ hãi trước một cảnh tượng như vậy.

Mười mấy người cùng vũ khí tấn công cùng lúc, Đồng Ý Yên lo lắng hét lên.

"Chồng ơi, cẩn thận!"

Đang định cười đáp lại, đột nhiên Chu Thiên Tỉ sửng sốt.

Yên Yên... vừa gọi mình là chồng?

Nhất thời, Sở Vĩnh Du vui vẻ như một đứa trẻ, sức mạnh của tình yêu dâng tràn, tay phải khẽ nâng lên, người bị gãy tay mất thăng bằng ngã xuống đất.

Tuy nhiên, ngay sau đó, chân phải của Sở Vĩnh Du đột nhiên nhấc lên, dùng một chân đá vào bụng của hắn.

Bang!

Cơ thể của người đó bay ra như một quả đạn đại bác, làm ba người đang từ bên đó bay lên không trung, va chạm mạnh vào bức tường của phòng trực ban vốn đã vỡ tan.

Máu tanh phun ra ào ạt, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Với sức mạnh này, Sở Vĩnh Du hung hăng xoay người lại, ánh mắt như sói báo, mấy người tấn công từ phía bên kia lập tức đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, vũ khí trong tay rơi xuống, chân anh bắt đầu đung đưa liên tục.

Loại sức mạnh quái dị đó, ánh mắt này, bọn họ thực sự sợ chết đứng.

Lúc này, trong sân tất cả mọi người sửng sốt.

Đồng Ý Yên không ngờ rằng chồng mình có chút bạo lực tuy cũng không phải là cao thủ tầm thường, mười mấy người có vũ khí cũng không phải là đối thủ.


Chú Hồng và một vài nhân viên cũ càng há hốc mồm hơn, khả năng xử lý bình tĩnh của Sở Vĩnh Du đêm qua đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, trận đấu hôm nay hoàn toàn là một trận đại thắng và đã chinh phục được bọn họ.

"Anh...... Anh đừng tới đây, còn tới đây, tôi...tôi sẽ...”

"Quỳ xuống!"

Gã tóc xanh tay phải cầm dao không ngừng run rẩy, Sở Vĩnh Du đột nhiên hét lớn một tiếng, gã ta quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc hoàn toàn suy sụp.

"Tha mạng, anh à, tôi đã sai rồi, xin hãy tha cho tôi."

Đầu tiên anh đỡ chú Hồng dậy, sau đó Sở Vĩnh Du nhìn gã ta rồi nói.

"Hãy nói đi, ai phái anh tới đây, gia đình của ba người đã chết, không quen biết loại cặn bã xã hội như các người.”

"Đúng vậy, tôi nói, đại ca của chúng tôi bắt chúng ta tới xưởng gạch gây sự, còn những việc khác tôi không biết gì hết.”

Vỗ vỗ khuôn mặt xanh mét của gã, Sở Vĩnh Du nhìn chú Hồng hỏi.

"Chú Hồng, phòng trực của chúng ta được sửa sang lại, đồ đạc tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"

Chú Hồng cũng bình tĩnh hơn một chút, tính toán xong rồi nói.

"Cũng gần 30 triệu”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du hung hăng tát vào gương mặt xanh mét kia, mấy cái răng bay đi rắc rắc.

"Cái tát này thay cho chú Hồng."

"Nghe rõ đây, chi phí tổn thất chữa trị về tinh thần vật chất của công nhân, còn chi phí sửa chữa phòng trực ban. Hãy bảo đại ca của các người chuẩn bị 600 triệu, có thời gian tôi sẽ tới lấy.”

Chẳng còn hơi đâu mà để tâm đến sự đau đớn trên khuôn mặt, gã tóc xanh đờ người ra.

Bao... bao nhiêu?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.