Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 340



CHƯƠNG 340: MÙI HƯƠNG

Người vây xem đều bị thần lực của Sở Vĩnh Du dọa sợ, chiếc xe máy tấn, ở trong tay anh giống như đồ chơi, thật sự quá khoa trương rồi.

Chẳng trách những thủ hạ mà Daun dẫn tới, người nào người nấy đều ném buông trong tay đi xoay người chạy trốn, khi chạy đi, hình như còn có người không ngừng nói gì mà người dị năng, người dị năng.

“Hay!

Ông chủ của một nhà hàng nhỏ định cư nhiều năm ở phố Tàu bỗng huýt một tiếng vỗ tay, sau đó bèn có tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi phụ họa cùng.

“Lợi hại! Cậu thanh niên này nhát định là võ giả của nước R chúng ta, nếu không sao có thể có lực lượng lớn như vậy chứ.”

“Tóm lại xem như xả cục tức cho chúng ta rồi, tên cặn bã Daun này, đáng chết!”

“Cháu à, có người trả thù cho cháu rồi, Daun cuối cùng cũng chết rồi!”

Người của phố Tàu bị Daun giết, cộng lại cũng phải tới hai con số, trên cơ bản đều chỉ dám tức không dám nói, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng có người ra mặt thay rồi.

Người trung niên họ Hà lúc này phản ứng lại, cũng rõ thân phận của Sở Vĩnh Du, đi tới giọng nói cũng dịu hơn nhiều.

“Cậu chắc ít nhất cũng phải đạt tới võ giả bát phẩm hoặc cửu phẩm, có thể được tôn là tông sư rồi, tuy Daun cậu đã giết rồi, nhưng chúng tôi chung quy càng sợ gia tộc Gran đứng sau lưng Daun.”

Từ trong tiếng thở dài của ông ta thì có thể nghe ra có quá quá nhiều sự bắt lực và nhói lòng.

Võ giả bát phẩm, phố Tàu của bọn họ cũng có, nhưng tại sao trước nay không dám ra tay, là vì trước đây có một lần ra tay, kết quả bị một cao thủ của gia tộc Gran cử tới đánh trọng thương, từ đó về sau, cơ bản đã thiết lập vị thế của người phố Tàu sẽ luôn bị Daun tùy ý sỉ ngục và áp chết, đến nay chưa từng thay đổi.

“Sau đêm nay, sẽ không có gia tộc Gran nữa, tôi đã nói sẽ thay đổi thì không phải là tùy tiện giết người.”

Sở Vĩnh Du để lại một câu, lên xe rời đi.

Một câu nói cuối cùng này khiến người trung niên họ Hà cả người đều ngắn ra tại chỗ.

Sau đêm nay, gia tộc Gran sẽ không còn nữa, lời này… có bao nhiêu ngông cuồng chứ.

Trên xe Maybach, Lưu Ôn quay đầu nói.

“Anh Sở, đơn vị liên quan đều đã gọi chào hỏi rồi, hiện trường bọn họ sẽ xử lý, sẽ không có phiền phức về sau, duy chỉ bên phía gia tộc Gran…”

“Không sao, bên gia tộc Gran, tối nay sẽ cùng giải quyết.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn sang cô gái ngồi ở hàng ghế sau, đang chơi cùng với Hữu Hữu, hỏi.

“Cô muốn đi đâu? Chúng tôi khả năng không có thời gian đưa đi.”

Đồng Ý Yên lập tức lườm Sở Vĩnh Du một cái.

“Gì mà cô cô, người ta có tên, tên là Bạch Hinh Vũ, chúng ta vừa hay đi qua khách sạn cô ấy ở, hôm nay mặc kệ nói thế nào cũng bị kinh sợ rồi, đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.”

Bởi vì lúc đó tắm che nắng cộng thêm vách ngăn hạ xuống hoàn bộ, cho nên Đồng Ý Yên chỉ nghe thấy mắy tiếng rầm rầm, căn bản không biết chồng của cô đập một người thành thịt xay, nếu không không biết sẽ nghĩ như nào.

“Anh Sở, cảm ơn anh đã cứu em, ở nước ngoài, người dám ra mặt thay cho đồng bào như anh, thật sự quá quá ít rồi.”

Sở Vĩnh Du lại xua tay.

“Loại chuyện này không có ai đúng ai sai, bởi vì ai cũng không phải là siêu nhân, dựa vào sức mà làm, tôi ra tay bởi vì tôi có trách nhiệm đó và năng lực đó, chỉ vậy mà thôi.”

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, câu nói này, từ xưa đến nay không có gì sai.

Đến cửa của một khách sạn, Bạch Hinh Vũ xuống xe, Hữu Hữu mới quen Bạch Hinh Vũ được bao lâu chứ, vậy mà ở trong lòng người ta không chịu xuống, khiến Đồng Ý Yên cạn lời.

“Chị à, chị nhất định nhất định phải đến thăm em nha, nhớ mua quà cho em nha.”

Lời tạm biệt cuối cùng khiến Bạch Hinh Vũ cười ha ha không ngừng.

“Ừm, chị nhất định sẽ đến thăm Hữu Hữu, hơn nữa sẽ mua quà tốt nhất tốt nhát cho Hữu Hữu.”

Chiếc xe lần nữa khởi động, Sở Vĩnh Du cũng ngồi về hàng ghế sau, lúc này Hữu Hữu ôm cổ của anh nói.

“Ba, trên người chị rất thơm, con rất thích.”

Hả? Sở Vĩnh Du vốn cười ha ha, biểu cảm đã đanh lại.

Anh là Tiên Thiên võ giả, ngũ cảm nhạy bén tới mức độ nào, địa sát số 35 của tổ chức Yêu Tà giả mạo Đồng Ý Yên, đều là anh dựa vào mùi hương mà phân biệt ra, vừa rồi trên người Bạch Hinh Vũ nếu như có mùi hương, anh sao có thể không ngửi được một tí gì.

“Hữu Hữu, không được nói linh tỉnh, mẹ sao có thể không ngửi được chứ?”

Hữu Hữu bĩu cái môi, nhìn Đồng Hiểu Tiêm bắt mãn nói.

“Hừ hừ! Đó là bởi vì mũi của mẹ điếc, không bằng con, tóm lại là rất thơm.”

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du ý thức đến vấn đề rất đáng sợ, mỗi người, mặc kệ người đàn ông hay phụ nữ, đều có mùi cơ thể của riêng mình, có điều đa số mùi hương trên người đàn ông đều rất nhạt, nhạt đến mức có thể không tính tới, hơn nữa phụ nữ sẽ khác.

Vừa rồi, Sở Vĩnh Du đột nhiên nghĩ tới, hình như… hình như trên người Bạch Hình Vũ, mùi hương gì cũng không có, đúng! Không có mùi cơ thể, không có mùi nước hoa, thật sự quá sạch sẽ.

Suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra cái gì, Sở Vĩnh Du dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao chỉ có duyên gặp một lần, nghĩ nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Đưa Đồng Hiểu Tiêm và Hữu Hữu đến phòng khám BVC, Sở Vĩnh Du xuất phát đến trang viên rất cổ kính của gia tộc Gran ở ngoại ô.

“Anh Sở, chủ tịch đã đến rồi, đang ở nơi nào đó trên đường đợi chúng ta, đến lúc đó anh lên xe của chủ tịch là được rồi, ngoài ra, chuyện của Daun, chủ tịch cũng biết rồi, anh ấy đã nói với gia tộc Gran, chuyển sự việc lên người của mình, như thế đối phương sẽ không trút giận vào phố Tàu.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, nếu như sư đệ của anh ngay cả chút giác ngộ này cũng không có, vậy thì không xứng làm sư đệ của anh. Lái xe khoảng hai tiếng đồng hồ, các tòa nhà cao tầng dần dần biến mắt, thay vào đó là từng cánh rừng um tùm tươi tốt, thi thoảng khu rừng sẽ đan xen với sa mạc Gobi, ngược lại có hơi kỳ lạ.

Rất nhanh, trong sa mạc Gobi đằng trước có một đội xe dừng ở bên đường, nơi đó còn dựng một tắm biển quảng cáo rất lớn, bên trên là quảng cáo tuyên truyền của coca cola.

“Anh Sở, đến rồi.”

Sau khi Lưu Ôn dừng xe lại, Sở Vĩnh Du gần như vừa xuống, một chiếc Mercedes-Benz thương vụ ở đằng kia cùng lúc mở cửa ra, Fenster đi xuống.

“Sao vậy? Nhìn bộ dạng chau mày ủ dột của cậu kìa.”

Fenster bắt lực.

“Ặc! Sư huynh, chỉ có thể nói vận may của đệ quá tốt rồi, từ nước R tốn nhiều tiền như vậy thuê mười Tiên Thiên võ giả, bốn người trong đó vậy mà đều có thâm thù đại hận, em bây giờ vẫn do dự có nên dẫn bọn họ tới không? Cảm thấy bát cứ lúc nào cũng có khả năng đánh nhau.”

Một số người nước R sau khi trở thành Tiên Thiên võ giả, đều sẽ dốc lòng tu luyện tiếp, không có chuyện gấp, bình thường sẽ không xuắt thế, khi còn trẻ hoặc khoảng thời gian nào đó kết thù với nhau, đó cũng là chuyện rất bình thường.

Suy nghĩ một lát, Sở Vĩnh Du mở miệng.

“Cậu gọi mấy người có thù tới đây, tôi hòa giải một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.