Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 37: Anh còn ba mươi giây





Một... một người?

Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, Báo Đốm và Trần Hạo Hiên đều choáng váng.

Có làm rõ hay không vậy, nơi này chính là sân chơi của Điêu gia đấy, đơn thương độc mã đi vào xử lý Điêu Gia? Anh cho rằng anh đang đóng phim sao?

Nhưng mà, Trần Hạo Hiên cũng chỉ do dự chốc lát rồi vội vàng đuổi theo, việc liên quan đến quyền thừa kế của mình ở nhà họ Trần, là một người đàn ông, nếu như không ngẫu nhiên đánh liều một phen, vậy còn được gọi là đàn ông sao?

Báo Đốm cũng cắn răng bám gót ngay đằng sau, cậu cả Trần Hạo Hiên của nhà họ Trần quyền thế còn dám đánh liều, anh ta cũng là người vào sinh ra tử, hăng hái xông xáo tựa như dao bổ dưa hấu mới có ngày hôm nay, lẽ nào còn không dũng cảm bằng một cậu ấm đời hai sao?

Huống hồ, ai cũng không phải kẻ ngu, nói không chừng Sở Vĩnh Du này đã sắp xếp sẵn người ở bên trong rồi.

“Hoan nghênh đến câu lạc bộ Vạn Hoa.”

Hai hàng phụ nữ trang điểm lộng lẫy đồng thanh chào hỏi, quả thật dọa Trần Hạo Hiên và Báo Đốm vốn đang không yên lòng giật nảy mình.

“Thưa ngài, có đặt trước không ạ?”

Một người phụ nữ vô cùng quyến rũ đến nghênh đón, ăn mặc còn vô cùng lẳng lơ, muốn kéo cánh tay Sở Vĩnh Du, lại bị anh né tránh.


“Không, tùy tiện tìm một phòng bao cho tôi, tầng ba là được.”

Nghe thấy lời này, người phụ nữ biết chắc hẳn Sở Vĩnh Du cũng đã từng đến, hơn nữa dáng vẻ đi đường mạnh mẽ tự tin thế này, tám phần là cậu ấm nhà nào đó, ngay lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.

“Vâng, ngài đi theo tôi.”

Sau đó vẫy vẫy tay, một công chúa* mặc sườn xám đi sau cô ta vội vàng chạy đi ấn thang máy.

*Chỉ nhân viên phục vụ, rót rượu trong hộp đêm, đơn thuần là xưng hô nghề nghiệp, tạo cảm giác thanh cao.

Điêu Gia đang ngồi bên trong phòng bao Chí Tôn V1 tầng ba, bên cạnh là một tình nhân nhỏ mà mình thường xuyên chọn, trên ghế sofa rộng rãi còn có năm người đàn ông khác đang ngồi, xung quanh là mười thuộc hạ đang đứng.

Có thể ngồi cùng một chỗ với Điêu Gia, vậy tất nhiên đều có chút địa vị, giống như Trùng Tử, cũng là một thủ lĩnh nhỏ dưới tay Điêu Gia.

“Điêu Gia, đã nghe ngóng tin tức về Sở Vĩnh Du mà ngài nói kia, ở rể tại nhà họ Đồng, mới nhập ngũ trở về không bao lâu, có chút hung hãn, rất biết đánh nhau, không có bối cảnh nào khác.”

Một người nói xong, thanh niên tóc xoăn ngồi bên kia của Điêu Gia cười nói.

“Việc này giao cho tôi đi, đảm bảo giải quyết trước khi mặt trời lặn ngày mai, đánh gãy hai chân à?”

Điêu Gia vuốt ve bả vai người phụ nữ bên cạnh, tỏ ý khen ngợi nhìn sang nói.

“Tóc xoăn, anh thích loại người hiếu thắng như cậu, vậy được, Sở Vĩnh Du này giao cho cậu, đánh gãy hai chân rồi nhốt lại, anh còn muốn đòi ít tiền thuốc men từ chỗ Liên Sâm, dù sao Trùng Tử vẫn đang nằm trong bệnh viện, hai chân đã bị cắt bỏ rồi.”

Người nói trước đó im lặng một lát rồi nói tiếp.

“Đúng rồi Điêu Gia, lần này Trùng Tử xảy ra chuyện là cầm một trăm năm mươi triệu của Đồng Tử Họa nhà họ Đồng đi đối phó với Sở Vĩnh Du, vậy bên phía Đồng Tử Họa xử lý thế nào bây giờ?”

Đột nhiên tóc xoăn cầm bia tưới lên trên đầu mình, trên mặt nở một nụ cười điên cuồng biến thái.

“Xử lý thế nào à! Đương nhiên cũng giao cho tôi, tôi đã thấy có chút không nhịn được rồi.”

Điêu Gia ở bên cạnh không nói chuyện nữa, dường như chấp nhận cách nói này, từ trước đến giờ Điêu Gia hắn ta làm việc đâu ra đấy, hai chân của Trùng Tử, Sở Vĩnh Du là người có trách nhiệm lớn nhất, Đồng Tử Họa là thứ hai, đương nhiên đều không thể nào buông tha.

Nhưng bọn họ lại không biết, ngay tại cửa phòng bao, Sở Vĩnh Du đã lên đến tầng ba đột nhiên dừng bước.

“Thưa ngài, còn chưa đến phòng 306 đâu.”


Sở Vĩnh Du chỉ phòng bao bên cạnh, nói.

“Tôi đổi ý rồi, tôi muốn đặt phòng bao này.”

Chí Tôn V1? Người phụ nữ mỉm cười.

“Ngài đừng nói đùa, Chí Tôn V1 này đã có người rồi.”

Uỳnh!

Ngay sau đó, không có bất kỳ dấu hiệu nào, Sở Vĩnh Du đạp mở cửa phòng bao rồi đi vào.

Lần này, hoàn toàn khiến người phụ nữ sững sờ, lập tức che miệng, cũng vội vàng xông vào, cô ta biết, xảy ra chuyện lớn rồi, người ngồi trong này chính là Điêu Gia đấy.

Phòng bao này chính là phòng bao Điêu Gia chuyên dùng, cho đến bây giờ đều không cho người ngoài đặt trước.

“Điêu Gia, là... là anh ta nhất định muốn xông vào.”

Người phụ nữ sợ hãi đến cực độ, Điêu Gia nổi giận, vậy cũng không còn là chuyện nhỏ rồi.

Đúng lúc mấy tên đàn em đang xúm lại với nhau, người nói tin tức lúc trước đột nhiên cười.

“Thật trùng hợp! Điêu Gia, anh ta chính là Sở Vĩnh Du.”

Hả? Bao gồm cả Điêu Gia, tất cả mọi người bên trong đều trưng ra ánh mắt nghiền ngẫm, nhất là tóc xoăn, lập tức vươn vai duỗi lưng rồi chậm rãi đứng dậy.

“Đúng thật là đang buồn ngủ thì có người mang gối đến, Sở Vĩnh Du phải không, đúng lúc bớt cho ông đây phải đi tìm.”

Nhưng mà, dường như trong mắt Sở Vĩnh Du chỉ có một mình Điêu Gia.

“Anh chính là Lão Điêu nhỉ, ân nghĩa Liên Sâm cho anh, anh không tiếp nhận, trái lại tôi cũng có thể cho anh một ân nghĩa, chỉ xem anh có ý định tiếp nhận hay không, có tác dụng trong vòng một phút.

Dựa theo tính cách bình thường của Sở Vĩnh Du, chắc chắn sẽ không nói hai lời mà làm xong việc rồi rời đi, nhưng bây giờ trong cuộc sống của anh có cô con gái Hữu Hữu, anh dự định học cách khống chế tính tình hung hãn của mình, nếu không ai biết có thể ảnh hưởng đến con gái hay không.

Điêu Gia cười, cười vô cùng vui vẻ.

“Cho tao một ân nghĩa? Thằng nhóc, Liên Sâm cũng không dám nói với tao như vậy, còn nữa...”


Tiện tay chỉ chỉ, trong ánh mắt Điêu Gia toát ra vẻ trêu tức.

“Tao tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, Báo Đốm, mày cũng muốn giẫm vào vũng nước đục này? Tao thấy, xem ra khoảng thời gian này mày ở vùng ngoại thành thoải mái quá, đầu óc cũng trở nên ngu ngốc rồi.”

Vừa mới dứt lời, Báo Đốm và Trần Hạo Hiên đều sợ hãi đến cực hạn, cái gì mà sắp xếp sắn, cái gì mà ngoài ý muốn ở trong tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra, Sở Vĩnh Du thật sự đơn thương độc mã như anh đã nói.

Anh như thế này vốn không phải là muốn mạng Điêu Gia, mà là tự anh dâng mạng đến cửa, trong lúc nhất thời, trong lòng hai người đều là hối hận đến cùng cực.

Đúng lúc này, tóc xoăn cũng đi đến trước mặt Sở Vĩnh Du, dáng vẻ lười biếng lập tức vụt tắt, ánh sáng lạnh lẽo chợt xuất hiện trong tay phải, dứt khoát tìm đến cổ Sở Vĩnh Du.

Ra tay nhanh chóng, động tác đột ngột, Báo Đốm và Trần Hạo Hiên đứng phía sau đều mảy may không chút phản ứng.

Còn Điêu Gia và thuộc hạ của hắn ta đều biết, Sở Vĩnh Du đã là một người chết rồi, dù sao không ai không biết sự lợi hại của tóc xoăn, một thanh dao găm làm riêng đã từng đơn thương độc mã đánh hai mươi mấy người, cực kỳ kinh khủng.

Bốp!

Rất đột ngột, một tiếng tát tai vang lên, không ai nhìn thấy Sở Vĩnh Du giơ tay lên lúc nào, nhưng lại nhìn thấy tóc xoăn bị tát bay thẳng ra ngoài, cơ thể nặng nề đập vào bàn trà.

Giãy dụa hai lần, trong mắt tóc xoăn tràn đầy sợ hãi và không cam lòng, cái cổ lệch đi, hoàn toàn không còn tiếng động, cũng không biết là chết rồi, hay là ngất đi.

Chuyện này...

Đến lúc này, cả phòng bao lặng ngắt như tờ, im lặng một cách đáng sợ, bọn họ thật sự không cách nào tưởng tượng, mặc dù tóc xoăn không phải người mạnh nhất, nhưng là người lạnh lùng tàn ác nhất, lại bị giải quyết dễ dàng như vậy? Giống hệt như đập một con ruồi, thật không thực tế.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Sở Vĩnh Du vang lên, kéo suy nghĩ của tất cả mọi người trở về hiện thực.

“Anh còn ba mươi giây.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.