Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 378



CHƯƠNG 378: SÓNG GIÓ

Lời của Sở Vĩnh Du khiến hội trưởng sững người, sau đó cảm thấy rất buồn cười.

“Ha ha, nhóc con, chơi tôi à? Được, vậy các cậu đợi ngày đóng cửa đi, có điều, nếu cậu nghiêm túc, cậu dám cho tôi, tôi sao không dám lấy chứ? Có lý do gì để không lấy sao?”

Sau khi hội trưởng Hoàng dứt lời, một chiếc Lamborghini dừng ở vị trí đỗ xe ở cửa Thiên Hi Các, Ngô Tiêu Tiêu đẹp trai đi tới, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vậy mà đứng ở cửa thì vội vàng gỡ kính lon ton chạy tới.

“Anh Sở, anh tới rồi.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du nói với Ngô Tiêu Tiêu.

“Vị hội trưởng Hoàng này muốn hai phần doanh thu mỗi tháng của nhà hàng Thư Di, cậu cảm thấy hợp lý không?”

Lời này vừa dứt, Ngô Tiêu Tiêu nếu như nghe không hiểu, vậy thật sự chính là sống uồng rồi, sắc mặt lập tức lạnh đi.

“Ông là cái thá gỉ? Nhà hàng của chị Thư Di ông cũng dám đánh chủ ý?”

Sự xuất hiện của Ngô Tiêu Tiêu, gọi anh với Sở Vĩnh Du, hội trưởng Hoàng sớm đã ngây ngốc rồi, lúc này nghe thấy chất vần, vội vàng xua tay.

“Không không, cậu Ngô cậu hiểu lầm rồi, tôi… tôi chỉ đùa thôi, ha ha, sao có thể đòi hai phần chứ, đó không khác gì ăn cướp.”

“Biến! Sau này dám đánh chủ ý vào nhà hàng này, ông biết hậu quả.”

Hội trưởng Hoàng chạy lẹ, Ngu Thư Di lập tức hỏi.

“Ngô Tiêu Tiêu, cậu quen hội trưởng Hoàng này sao? Thật sự là hội trưởng của hiệp hội nhà ăn gì đó sao?”

Lập tức thay đổi sắc mặt, Ngô Tiêu Tiêu vội mỉm cười.

“Chị, tên họ Hoàng quả thật là hội trưởng của hiệp hội ẩm thực, có điều hiệp hội này do mấy ông trùm trong lĩnh vực ẩm thực tự thành lập, không có được chính phủ thừa nhận, hơn nữa ông ta cũng không có tư cách qua lại với nhà chúng tôi, cho nên tôi chỉ là biết mà thôi, chị yên tâm đi, tôi sau khi cảnh cáo, ông ta tuyệt đối không dám tới gây chuyện nữa, nếu không tôi sẽ khiến ông ta hối hận khi đã tới thế giới này.”

Ngu Thư Di sao có thể không biết hội trưởng Hoàng này là do ông chủ Vương kia tìm tới chứ, nếu bây giờ đã được Ngô Tiêu Tiêu giải quyết rồi, ngược lại cũng bớt không ít phiền phức.

Khi ba người bọn họ đi vào ăn cơm, trong văn phòng ở tầng một của Thiên Vị Thực Phủ đối diện, hội trưởng Hoàng đã xuất hiện, còn có ông chủ Vương của Thiên Vị Thực Phủ.

“Lão Vương, ông… ông không phải gài bẫy người hay sao? Ngu Thư Di kia quen biết Ngô Tiêu Tiêu, sao không nói cho tôi biết? Biết tôi vừa rồi mắt mặt cỡ nào không?”

Ông chủ Vương cũng sững người, kinh ngạc nói.

*Ngu Thư Di quen biết Ngô Tiêu Tiêu sao? Chuyện này… tôi cũng không biết.”

Khoát tay, hội trưởng Hoàng tức giận nói.

“Được rồi, tóm lại việc tôi cũng giúp rồi, sự việc cứ như vậy đi, có nhà họ Ngô che chở, Thiên Hi Các ai cũng đừng mơ động vào, ông vẫn là nghĩ cách khác xem xem làm sao có thể duy trì kinh doanh của Thiên Vị Thực Phủ đi.”

Nói đến đây, hội trưởng Hoàng đã nói thâm ý.

“Thật ra tôi nói này lão Vương, ông hà tất gì phải băn khoăn về cá cược với ba của ông, công thức đó, thật sự quan trọng như vậy sao? Chuyện kinh doanh của Thiên Vị Thực Phủ bắt buộc phải duy trì độ hot trong năm năm, chuyện này đối với bất kỳ nhà hàng nào mà nói đều là chuyện rất không thực tế.”

Ông chủ Vương lắc đầu.

“Ông không hiểu, hội trưởng, có điều vẫn cảm ơn ông, xem ra tôi chỉ có thể nghĩ cách khác rồi, ngày khai trương Ngô Tiêu Tiêu không có tới trợ trận, nói rõ quan hệ với Ngu Thư Di cũng không phải quá thân thiết như vậy, tôi biết nên làm như nào rồi.”

Vừa hay, tôi cũng quen một người của nhà họ Ngô.

Trong Thiên Hi Các, bữa cơm bao gồm Lam Mị, Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di, còn có Ngô Đồng và Ngô Tiêu Tiêu, bầu không khí cũng rất vui vẻ.

Sau khi đồ ăn lên hết, Đồng Ý Yên đẩy nhẹ Lam Mị, trêu đùa.

“Được rồi, đã lúc nào rồi, tuyên bồ thôi, nếu không Vĩnh Du cũng không biết cô tại sao mời bữa cơm này.”

Lam Mị đỏ ửng mặt, chỉ một vẻ như thế, mắt Ngô Đồng cứ nhìn chằm chằm, có thể thầy yêu Lam Mị tới mức độ nào.

Cầm chiếc ly lên, Lam Mị và Ngô Đồng từ từ đứng dậy.

“Tôi… tôi bắt đầu từ hôm nay chính thức ở bên Ngô Đồng.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười vỗ tay, Ngô Tiêu Tiêu vội hùa theo, đó phải gọi là kích động, tuy chỉ là mới yêu, mọi chuyện chưa đâu vào đâu, nhưng ít nhất coi như là một khởi đầu tốt, nếu như có thể thật sự bước vào lễ đường hôn nhân thì xem như trói chặt hoàn toàn với Sở Vĩnh Du rồi.

“Nào nào nào, ăn đi, Lam Mị cậu coi như là hoa có chủ rồi, cũng không cần tớ nhọc lòng nữa.”

Ngu Thư Di nói xong, Lam Mị cười nói.

“Cậu đó! Đúng rồi, bạn trai Quan Phấn của cậu đâu?”

*Đi công tác rồi, nhà bọn họ vừa thấy nhà hàng của tôi mở ra thì cho anh ấy một công ty để anh ấy tiếp quản, cũng bắt đầu nghiêm túc phần đấu rồi.”

Quả thật là phần đầu, chỉ có điều khởi điểm cao hơn người khác rất rất nhiều.

Rượu quá ba tuần, một quản lý đột nhiên xông vào, sắc mặt hoảng hốt.

“Sếp! Có người gây chuyện, cửa phòng bao cũng bị đập hỏng rồi.”

Cái gì!

Ngu Thư Di đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, Đồng Ý Yên cũng nói.

“Vĩnh Du, cửa cũng có thể đập hỏng, anh mau đi xem thử, đừng để Thư Di bị thương.”

Thật ra không cần Đồng Ý Yên nói, Sở Vĩnh Du cũng đã đi ra ngoài theo, hai người đàn ông còn lại, Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng đâu có thể ngồi được nữa, đặc biệt là Ngô Đồng, hôm nay là ngày đặc biệt, ngày đại hỷ, hơn nữa nhà hàng của Ngu Thư Di mới khai trương, vậy mà xảy ra chuyện, nếu như xử lý không tốt, vậy anh ta xem như là bạn trai của bạn thân Ngu Thư Di, há không phải là quá mắt mặt sao.

Ở cửa phòng bao số 6, hai người trung niên đứng đó, cánh cửa vậy mà đều bị dỡ ra, vứt trên sàn.

“Nghe đây! Đại nhân nhà tôi có thân phận gì, kêu mấy người làm lại ba lần đồ ăn thì đã oán trách rồi sao?

Lá gan thật không nhỏ.”

Một người trung niên trong đó chỉ, trên sàn các đó không ra, còn có một nằm đang nằm, lúc này được mắy người phục vụ đỡ dậy.

Ngu Thư Di xông tới, nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Chú! Chú không sao chứ!”

Người đàn ông ngã ra sàn này chính là người chú phụ trách khu bếp cũng xem như là người ủng hộ Ngu Thư Di mở nhà hàng.

“Chú không sao, Thư Di, đừng xúc động, chú thật sự không sao.”

Lau máu mũi, chú của Ngu Thư Di cười gượng.

*Xin lỗi, tôi đi làm lại cho mấy người.”

Ngu Thư Di không vui rồi, phá cửa đánh người, còn phải làm đồ ăn cho bọn họ, dựa vào đâu chứ?

“Sếp, đĩa cá sốt đậu Đông Hải mà vị khách này muốn, đưa lên thì đã ăn hết, sau đó nói không ngon, kêu làm lại, lại ăn hết rồi làm lại, lần thứ ba ăn hết thì yêu cầu làm lại, bếp trưởng tới, cũng không khách sáo, đối phương ra tay đánh người.”

Nghe thấy lời của người nhân viên phục vụ bên cạnh, Ngu Thư Di tức tối không thôi.

“Các người dựa vào đâu mà đánh người!”

Người trung niên cười lạnh.

“Dựa vào việc tôi có thể đánh, được không? Đại nhân nhà tôi chẳng qua chỉ muốn thử kỹ thuật cơ bản của nhà bếp, xem thử đồ ăn như nhau, làm lại mấy lần mùi vị có phải đều như vậy hay không thì các người đã mắt kiên nhẫn rồi? Vậy còn làm đầu bếp cái rắm.”

Vừa nói xong, hai người trung niên lập tức lùi ra, sau đó cúi người chào.

“Đại nhân.”

Một người từ trong phòng bao đi ra, mặt mày vô cùng kiêu ngạo nói.

“Đầu bếp này của cô, không được.”

Khoảnh khắc sau, Ngô Tiêu Tiêu sững người, đồng thanh nói.

“Siêu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.