Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 388



CHƯƠNG 388: CƠ HỘI CUỐI CÙNG

Trước đây của trước đây, cậu ta chỉ từng bắt gặp ánh mắt thế này ở một người duy nhất, đó chính là anh rễ của cậu ta, Sở Vĩnh Du.

Trong lòng Hà Tiểu Mông hoảng hốt một lát rồi lại kiên định với niềm tin của chính mình, cậu ta khẽ mỉm cười lịch sự.

“Xin chào anh cả và mọi người.”

“Đừng xưng hô thân thiết như vậy vội làm gì, Hà Tiểu Mông phải không, cậu và em gái Yến Nhi của chúng tôi còn chưa có gì mà cậu đã gọi anh cả sao? Ai là anh cả của cậu vậy?”

Một người trẻ tuổi cười nhạt rồi lên tiếng, gần như không đề cho Hà Tiểu Mông một chút mặt mũi nào.

“Ngồi đi.”

Lúc này người lớn nhất là Thượng Quan Sử Nho mới lên tiếng, Thượng Quan Vô Địch mừng thầm trong lòng, anh cả để cho Hà Tiểu Mông ngồi xuống chứng tỏ ít nhất bài kiểm tra lúc ban đầu coi như đã được thông qua.

Thượng Quan Sử Nho lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ không tiếp tục làm khó Hà Tiểu Mông nữa. Chỉ có điều, đây mới chỉ là phần bắt đầu trong buổi trà chiều, khó khăn thật sự vẫn chưa xuất hiện.

Quả nhiên sau khi ngồi xuống, cô gái bên cạnh Hà Tiểu Mông, ngồi cách cậu ta một chỗ bắt đầu lên tiếng.

“Hà Tiểu Mông, có vẻ anh hai tôi khá ủng hộ cậu, nhưng tôi thật sự nghĩ không ra cậu có gì để được anh hai tôi ủng hộ như vậy? Không biết là do gia thế hay là do bản thân cậu?”

Hà Tiểu Mông lại có vẻ rất bình tĩnh, vì cậu ta cảm tháy ít nhất cho đến hiện giờ, chỉ cần cậu ta không nhìn người anh cả hơi đáng sợ Thượng Quan Sử Nho kia thì những chuyện khác đều dễ nói chuyện.

*Tôi chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, con người tôi cũng chỉ là một người bình thường.”

Trước mắt một gia tộc lớn như vậy, những thứ như thiên tài võ giả của cậu ta có lấy ra để nói cũng không có được bao nhiêu tác dụng, vậy nên Hà Tiểu Mông dùng những chuyện thật sự để trả lời lại.

“Hừ! Cậu lại nói thật luôn à, nhưng rốt cuộc là cậu có biết gia tộc Thượng Quan của chúng tôi đại diện cho điều gì ở Thiên Hải, hay nói rộng hơn là ở cả Nước R này không?”

Cô gái kia vẫn tiếp tục chèn ép Hà Tiểu Mông, hôm nay bọn họ đến đây vốn dĩ là để cậu ta sớm biết chuyện khó mà lui, dù sao việc để cậu ta tự nói sẽ rời khỏi Thượng Quan Yến Nhi cũng tốt hơn việc bọn họ phải chủ động đi phá hoại.

“Tôi biết, nhưng ít nhất tình cảm chân thành của tôi xứng với Yến Nhi.”

Hà Tiểu Mông nói xong, cả nhóm người của gia tộc Thượng Quan đều bật cười, đương nhiên là trừ Thượng Quan Vô Địch, có điều anh ta cũng không định giúp đỡ gì. Trước khi tới đây Sở Vĩnh Du cũng đã từng nói, đây là cửa ải của một mình Hà Tiểu Mông, là một người đàn ông, đương nhiên phải tự mình Vượt qua.

Hơn nữa còn mặt anh cả là Thượng Quan Sử Nho ngồi ở đây, anh ta cũng không tiện nói gì, hiện giờ anh ta đã là người có sức chiến đấu đỉnh cao trong số những võ giả cửu phẩm, nhưng đứng trước người anh cả không có chút võ lực nào, Thượng Quan Vô Địch vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

“Tình cảm chân thành? Thời đại bây giờ tình cảm chân thành đáng giá mấy đồng bạc chứ? Đến hàm ý của bốn chữ “môn đăng hộ đối” mà cậu cũng không hiểu?”

“Hà Tiểu Mông, tôi là người thẳng thắn, có chuyện gì tôi cũng nói thẳng luôn, hôm nay là đại thọ của ông nội tôi, ngày mai cậu phải chủ động rời khỏi em gái Yến Nhi của chúng tôi, cậu nghe hiểu không?”

“Đây coi như là lời cảnh cáo mà chúng tôi dành cho cậu, cũng đã là một cách khá nhẹ nhàng. Nếu gia tộc Thượng Quan của chúng tôi muốn làm gì đó, cậu tưởng rằng bản thân mình chống đỡ được sao?”

Cả nhóm người mỗi người nói xen vào một câu, nụ cười trên mặt của Hà Tiểu Mông cũng dần dần biến mắt, cậu ta trầm giọng nói.

“Hà Tiểu Mông tôi từ trước tới giờ chưa từng có suy nghĩ sẽ trèo cao, tôi và Yến Nhi cũng là hai bên thật lòng yêu thương nhau. Mọi người nói như vậy chắc là cũng cho rằng tôi là loại con rễ ăn bám vào nhà vợ nhưng tôi có thể khẳng định với mọi người là không phải. Sau khi buồi tiệc mừng thọ này kết thúc, có lẽ mọi người sẽ phải thay đổi cách nhìn về tôi.”

Hà Tiểu Mông vừa nói xong dút lời, Thượng Quan Sử Nho tự nhiên đứng dậy.

“Vậy buổi lễ mừng thọ này là cơ hội cuối cùng mà tôi dành cho cậu.”

Thượng Quan Sử Nho rời đi, những người khác trong gia tộc Thượng Quan cũng không nói gì nữa.

Nhưng ánh mắt nhìn Hà Tiểu Mông lúc rời đi, nếu không phải là khinh thường, thì cũng là một kiểu miệt thị, nói tóm lại là cảm giác cao cao tại thượng một cách đúng nghĩa.

“Tiểu Mông, đừng nản lòng, anh cả của tôi rất thương cô em gái Yến Nhi này, nếu cậu mà không thể qua được cửa ải của anh ấy thì cửa ải của ông nội càng không phải nói nữa. Yến Nhi là cô cháu gái mà ông nội tôi yêu thương chiều chuộng nhất, chuyện lớn cả đời của con bé, cậu nghĩ sẽ có chuyện ông tôi không can dự sao?”

Hà Tiểu Mông gật đầu, người anh cả Thượng Quan Sử Nho này đúng là có khác so với những người khác. Từ khi bước vào cửa cho đến khi ra khỏi cửa, thời gian không quá ba phút, người này cũng là người tiếc chữ như vàng, anh ta không châm chọc cậu ta điều gì nhưng thái độ nghỉ ngờ lại thể hiện rõ ràng trong từng câu nói.

“Đúng rồi anh hai, liệu Bạch Khảm, người lúc trước theo đuổi Yến Nhi có phải cũng tới buổi tiệc mừng thọ này không?”

Thượng Quan Vô Địch cười rồi gật đầu.

“Ha ha, hóa ra cậu vẫn không quên nhân vật này. Đúng là có chuyện đó, tiệc mừng thọ của ông nội tôi, ông nội nhà họ Bạch còn đích thân tới huống hồ là lớp con cháu như Bạch Khảm. Nói tóm lại, đúng là Bạch Khảm sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu. Ở Nước R, mặc dù xếp hạng của nhà họ Bạch có thấp hơn gia tộc Thượng Quan nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà nhà họ Bạch cũng có những điểm nổi bật hơn người. Hình như ông nội tôi cũng có ý định liên hôn với nhà họ Bạch, e rằng nếu trong tiệc mừng thọ này cậu làm không tốt thì việc này sẽ được quyết định thôi.”

Hai bàn tay của Hà Tiểu Mông từ từ siết chặt lại, cậu ta không nói gì nữa nhưng cậu ta tin chắc rằng anh rễ Sở Vĩnh Du nếu đã nắm chắc như vậy thì nhất định sẽ không đề cậu ta phải thất vọng.

Thời gian không ngừng qua đi, lúc Hà Tiểu Mông quay trở lại khách sạn, cậu ta mới về chưa được bao lâu thì cả nhà Sở Vĩnh Du tới.

“Tiểu Mông, buổi uống trà chiều nay có ỗn không?”

Đồng Ý Yên quan tâm hỏi thăm một câu, Hà Tiểu Mông mỉm cười gật đầu.

“Vâng, cũng ổn ạ, thực ra cũng không khác gì nhiều so với những gì em đoán, cũng chỉ là những chuyện mà những người xa lạ thường nói với nhau.”

Sở Vĩnh Du ở bên cạnh vừa để Hữu Hữu xuống xong liền quay ra hỏi.

“Vậy còn người tên Thượng Quan Sử Nho kia thì sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt của Hà Tiểu Mông trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

“Anh rễ, nói thật, anh ta vẫn còn trẻ nhưng mới nhìn ánh mắt của anh ta một lần, trong lòng em đã rồi tung hết cả lên, rất đáng sợ. Anh ta cũng không nói gì mấy, chỉ nói là muốn xem thể hiện của em trong buổi tiệc mừng thọ.”

Sở Vĩnh Du cười, gia tộc Thượng Quan là gia tộc hàng đầu ở Nước R, Thượng Quan Sử Nho mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã trở thành trụ cột, người này chắc chắn là nhân tài trong số những nhân tài. Bản lĩnh của Hà Tiểu Mông cách người này không chỉ là mười vạn tám nghìn dặm nên có cảm giác như vậy cũng không phải là chuyện gì bắt ngờ.

“Thu xếp, thu xếp đi rồi đi, Thượng Quan Vô Địch đã cho đoàn xe tới rồi.”

Tự nhiên Đồng Ý Yên kéo Sở Vĩnh Du lại.

“Vĩnh Du, em vẫn không hiểu vì sao gia tộc Thượng Quan lại phát cả thư mời cho anh, chuyện này thật sự rất khó hiểu.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Anh không nhận được thư mời.”

Chuyện này…

Nhất thời cả máy người đều không biết nên nói gì, chẳng lẽ bọn họ thực sự để cho Thượng Quan Vô Địch sắp xếp cho vào trong sao? Đến cả thư mời cũng không có, như vậy có phải khó ăn nói quá rồi không?

Nhưng mọi chuyện đã tới nước này, nghĩ những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả.

Đồng Nguyệt Lâm kéo tay Hà Tiểu Mông dặn dò.

“Tiểu Mông, đến đó mọi chuyện con đều phải nghe theo anh rễ con. Hầy, mặc dù con yêu đương với ai mẹ cũng đều ủng hộ nhưng không ngờ gia đình của Yến Nhi lại là một gia tộc lớn như vậy.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, nếu không có anh rễ con cũng không dám mơ ước xa xôi gì vào chuyện tình cảm này.

Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu, hôn Đồng Ý Yên một cái rồi dẫn Hà Tiểu Mông ra ngoài.

Có một chuyện đúng là anh không lửa Đồng Ý Yên, quả thật Sở Vĩnh Du không nhận được thư mời nhưng Chiến thần địa ngục thì nhận được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.