Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 408



CHƯƠNG 408: MẤT HỜI LỚN

“Chủ tịch, Sở Vĩnh Du nói muốn mời chú đi qua ngồi với cậu ấy một lát.”

Phương Cao Hải vừa dứt lời, người khó tin nhất cũng là người kinh ngạc, sợ hãi nhất chính là Khương Mỹ Thiến.

Nói rồi! Thật sự nói rồi!

Giây phút này, Khương Mỹ Thiến muốn nổi giận nhưng lại hoàn toàn không dám nói bất cứ lời nào, cô ta đã giận đến mức sắp khống chế không nổi nữa rồi, người bạn Sở Vĩnh Du chỉ chém gió một câu mà anh lại thật sự tin tưởng như vậy, lại còn nói ra, xong rồi, xong thật rồi!

Vẫn là người đã trải qua không ít mưa to gió lớn như ba Khương Mỹ Thiến phản ứng nhanh, ông ta vội đứng dậy nhíu mày nói.

“Phương Cao Hải! Cháu uống quá chén rồi à? Say rồi thì ra ngoài, không biết lớn nhỏ gì cả.”

Mấy người trung niên ngồi hai bên bàn cũng là những người trong ban quản trị của tập đoàn Vân Vụ, lúc này trong lòng đều cảm thấy có chút nực cười.

Xem ra người con rể này của phó tổng giám đốc Khương Mỹ Thiến có hơi phê rồi, không ngờ lại buột miệng nói ra có người muốn mời chủ tịch qua đó ngồi một lát? Chủ tịch có thân phận gì chứ, bao nhiêu người muốn mời cũng không có cửa, tên Phương Cao Hải này lại dám ỷ mình có quan hệ, nói năng bừa bãi, đúng là gây họa lớn mà.

“Chú Vân, cháu xin lỗi, anh ấy…. anh ấy thật sự là có chút quá chén rồi, lời nói không thể tin được, giờ cháu sẽ đưa anh ấy đi.”

Tình hình khẩn cấp, Khương Mỹ Thiến nói xong thì kéo Phương Cao Hải ra ngoài.

“Đợi đã!”

Vậy mà, hai tiếng này của Vân Thiên Tề, đừng nói là Khương Mỹ Thiến, cho dù là ba cô ta cũng có chút lo sợ trong lòng, biết được rằng họ đã gây ra phiền phức rồi, chủ tịch thật sự tức giận rồi.

Chưa cần nói đến Phương Cao Hải sẽ như thế nào, nhất định không thể vì chuyện này mà gây ảnh hưởng đến nhà họ Khương bọn họ được, vậy thì quá là lợi bất cập hại rồi.

Chỉ có Phương Cao Hải vẫn kiên trì tin tưởng Sở Vĩnh Du như cũ, cái người không cần nói gì đã có thể cứu ba anh ta ra khỏi Hải Môn kia, sao có thể hại anh ta như vậy được chứ.

“Chủ tịch, con gái tôi cũng đã bị che mờ hai mắt rồi, trước kia đứa trẻ này thẳng thắn chính trực, không ngờ uống rượu vào mới thấy rõ nhân phẩm, xem ra, cũng không thích hợp với con gái tôi rồi.”

Mấy người trung niên kia cười khẩy trong lòng, loại người như ông Khương, làm sạch quan hệ thật đúng là nhanh nhẹn, ai mà nghe không hiểu lời nói này của ông ta chứ, những lời mà Phương Cao Hải nói ra hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Khương bọn họ cả.

Lúc này, Vân Thiên Tề nhíu mày nhìn Phương Cao Hải hỏi.

“Cái người mà cháu nói, cậu ấy tên là Sở Vĩnh Du? Có quan hệ gì với cháu? Là một thanh niên hay trung niên?”

Phương Cao Hải vội nói.

“Thanh niên, cậu ấy là bạn học cũ của cháu, chủ tịch, cháu đưa chú qua đó.”

Do dự một lúc, Vân Thiên Tề đứng dậy, không cần biết có phải Sở Vĩnh Du kia hay không, ông ta buộc phải qua đó một chuyến, không phải thì cũng thôi, nếu phải, anh đã đưa ra lời mời, ông ta còn không qua đó, vậy không phải là đã phạm phải một sai lầm lớn rồi sao.

Cho dù Vân Thiên Tề đã đi ra khỏi phòng bao, mấy người trong đó vẫn chưa thể phản ứng lại.

Đi rồi? Chủ tịch thật sự vì câu nói Sở Vĩnh Du gì đó mời ông qua ngồi một lát của Phương Cao Hải mà đi rồi? Chuyện này… đúng là khó tin quá rồi đó.

“Thiến Thiến! Con… con mau đi theo xem xem, có chuyện gì phải lập tức báo lại với ba!”

Bị ba hét lên một câu như vậy, tim Khương Mỹ Thiến đập loạn nhịp, cũng vội đuổi theo.

Trong phòng bao mà Sở Vĩnh Du đang ngồi chỉ có một mình anh đang thưởng thức trà, cửa phòng vừa được mở ra, anh cũng nhìn qua đó.

Chỉ thấy Phương Cao Hải dẫn Thiên Vân Tề bước vào.

Thấy vậy, Sở Vĩnh Du cũng đứng lên, với anh, Vân Thiên Tề chẳng là ai cả, nhưng nếu đã muốn tạo thanh thế cho Phương Cao Hải, vậy anh đương nhiên cũng phải có chút thái độ tốt rồi.

Quả nhiên!

Chỉ một ánh mắt, Vân Thiên Tề đã như phát điên rồi!

Thật sự là Sở Vĩnh Du, cái người đã áp chế nhà họ Bạch ở Vân Kinh không thể ngóc đầu dậy, cuối cùng còn khiến ông cụ Thượng Quan đồng ý cho em trai Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi ở bên nhau trong thọ yến của ông cụ Thượng Quan.

Vẫn may, vẫn may là ông ta đã đến rồi.

Ông ta cũng là người từng trải, theo lý mà nói, nhân vật ghê gớm như Sở Vĩnh Du, Vân Thiên Tề ông ta ở trước mặt người ta thì có là cái thá gì chứ, nhưng bây giờ anh lại đứng dậy tiếp đón ông ta, điều này chứng tỏ cái gì, chắc chắn không phải cho ông ta mặt mũi, mà là cho nhân viên của công ty ông ta đang đứng ở một bên, Phương Cao Hải.

“Chủ tịch Vân đại giá quang lâm, ngồi đi.”

Vân Thiên Tề và Sở Vĩnh Du bắt tay nhau, thái độ vô cùng khiêm tốn.

“Ngài Sở nói đùa rồi, có thể ngồi cùng một bàn với ngài là vinh hạnh của họ Vân tôi, vinh hạnh vô cùng lớn lao.”

Đùa nhau à, nếu ông ta nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, những nhân vật đẳng cấp nhất ở Thiên Hải kia e là cũng phải nhìn ông ta bằng một con mắt khác.

Phương Cao Hải của lúc này cho dù có tin tưởng Sở Vĩnh Du đến mức nào đi chăng nữa cũng vô cùng kinh ngạc với thái độ của một người đi trước như chủ tịch, người bạn cũ này của anh ta rốt cuộc là có chuyện gì không thể làm nổi chứ.

Nghĩ vậy, anh ta vội đi lấy bình trà rót trà cho Vân Thiên Tề, nhưng lại bị Vân Thiên Tề kéo lại.

“Cao Hải! Cháu đừng luôn chân luôn tay nữa, nếu không những nhân viên phục vụ này còn gì để làm chứ? Mau ngồi đi.”

Phương Cao Hải bỗng được yêu thích mà đâm lo sợ, nhưng cũng không dám làm trái lại, bèn ngồi xuống.

“Chủ tịch Vân, Cao Hải là bạn học cũ của tôi, là bạn hồi cấp ba, lúc đó hai người chơi khá thân với nhau, đến bây giờ vẫn còn giữ liên lạc, mối quan hệ trong đó e là cũng không cần phải tôi nói nhiều nữa nhỉ.”

Sở Vĩnh Du lên tiếng, xem như là lại một lần nữa giáng một quả bom hạng nặng xuống, thái độ của Vân Thiên Tề đối với Phương Cao Hải cũng lên một tầm cao khác.

“Đương nhiên rồi! Ngài Sở nói đúng, ài, tôi cũng thường xuyên nhớ đến những người bạn cũ có quan hệ không tệ vào những năm tháng đó, nói ra cũng không sợ ngài chê cười, địa vị thân phận thay đổi, cho dù tôi không có suy nghĩ đó, nhưng mối quan hệ thì cũng đã thay đổi theo rồi.”

Lúc này, Khương Mỹ Thiến cũng lén lút đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta ngây ngốc ngay tại chỗ, nhất là khi nghe Vân Thiên Tề gọi một tiếng “ngài” kia, đầu óc cô ta lập tức trở nên trống rỗng.

Bên này ba người đang nói chuyện với nhau, hơn nữa, không hổ Vân Thiên Tề là một lão cáo già, mức độ khống chế cuộc trò chuyện rất thích hợp, khiến Sở Vĩnh Du cũng bằng lòng nói thêm vài câu.

Cùng lúc này, Khương Mỹ Thiến mới phản ứng lại, điên cuồng chạy về phòng bao trước đó.

Thấy con gái mình thở hổn hển, sắc mặt kinh ngạc, ba Khương Mỹ Thiến vội hỏi.

“Con gái, sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ cái người mà Phương Cao Hải nói kia thật sự quen biết với chủ tịch?”

Khương Mỹ Thiến đột nhiên nở một nụ cười khổ, không ngờ, Sở Vĩnh Du vẫn luôn chưa từng phản bác và để ý đến cô ta không phải vì nguyên nhân gì, mà chỉ đơn giản là, cô ta giống như một con hề đang nhảy nhót, người ta hoàn toàn không đặt cô vào mắt.

“Ba! Con sai rồi, con thật sự sai rồi, người bạn Sở Vĩnh Du kia của Phương Cao Hải thật sự… thật sự có quen biết chủ tịch?”

Cái gì!

Mấy người ngồi trên bàn đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ nhất thời liền nghĩ xa hơn, điều này có nghĩa là chắc chắn Phương Cao Hải sẽ bay lên càng cao hơn.

Những ánh mắt nhìn về phía ba Khương Mỹ Thiến đều có vẻ vui mừng khi người khác gặp họa, chuyện này có được xem là kiếm được hời nhỏ mà mất mối hời lớn không.

Lúc này, Khương Mỹ Thiến lại nói.

“Ba! Không chỉ như vậy, con còn tận mắt nhìn thấy chủ tịch nói chuyện với Sở Vĩnh Du vô cùng hợp cạ, thậm chí là còn có ý nịnh bợ, hơn nữa… hơn nữa chủ tịch gọi Sở Vĩnh Du là, là ngài.”

Chuyện này…

Mấy người trung niên đều lần lượt đứng dậy, mà ba Khương Mỹ Thiến vốn dĩ đang đứng, lúc này lại ngồi phịch xuống ghế, thở dồn dập, như là hô hấp có chút khó khăn.

Trong đầu ông ta chỉ còn lại một chữ, ngài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.