Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 428



CHƯƠNG 428: MÁNH KHÓE NGHI HOẶC

Hãm hại? Tư Phu sững sờ nhìn sang Sở Vĩnh Du, nhưng sau đó thì trầm giọng nói.

“Vĩnh Du! Con không cần nói chuyện cho ông ấy, ông ấy không đáng.”

Giống như những gì Đồng Thế Tân nói, Tư Phu là thật sự lòng dạ sắt đá muốn ly hôn.

Vẫn may Đồng Ý Yên khá bình tĩnh, vội hỏi.

“Vĩnh Du, anh là có ý gì? Có thể nói chi tiết không.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du nói một lượt toàn bộ đầu đuôi của sự việc, phân tích một chút, Đồng Ý Yên thật sự cảm thấy có đạo lý này.

“Mẹ! Vốn ba không phải là người như vậy, loại tình huống này, tuyệt đối là bị chú Lương chơi khăm rồi.”

Trong lòng Tư Phu cũng bắt đầu lầm bầm, nhìn Đồng Thế Tân nhíu mày nói.

“Được, ông nói là Lương Giang nhân lúc ông bất tỉnh nhân sự đưa ông đến trung tâm mát xa, vậy ông ta đâu? Ông không có đi chất vấn ông ta tại sao sao?”

Đồng Thế Tân một bụng nước đắng.

“Lương Giang chuyển nhà rồi, buổi trưa còn uống rượu với chúng tôi, buổi chiều thì chuyển nhà, vợ à, bà không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du lại ném ra một quả bom hạng nặng.

“Con đã nhờ người đi điều tra rồi, vừa rồi trả lời lại cho con, Lương Giang bị người ta giết rồi, chuyện này con cảm thấy vẫn là bởi vì con, khiến ba chịu liên lụy.”

Trong nháy mắt, Đồng Thế Tân sững sỡ đến mức không thể tin tưởng.

“Cái gì! Chết… chết rồi?”

Cho dù là Tư Phu, đều lập tức quên mất chuyện Đồng Thế Tân đi trung tâm mát xa, nhìn Sở Vĩnh Du với vẻ không dám tin, là bạn tốt của chồng mình, bà ta sao có thể không quen, cho nên Lương Giang đột nhiên chết đi, căn bản không thể chấp nhận.

“Không sai, đã chết rồi, ảnh thì mọi người đừng xem, là bị người ta mưu sát.”

Bây giờ, Sở Vĩnh Du đã chắc chắn 100%, là vấn đề của anh rồi, nhưng hãm hại người già như vậy, vẫn là khiến anh không hiểu nổi, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Mục đích là gì?

Tư Phu cuối cùng cũng tin rồi, bởi vì Sở Vĩnh Du không thể bảo vệ Đồng Thế Tân đến mức độ này, ngay cả lời giải thích người đã chết cũng bịa ra được.

“Không có chuyện gì chứ?”

Đồng Ý Yên đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, trong mắt đều là sự lo lắng.

“Không sao, yên tâm đi.”

Vấn đề an toàn tính mạng, có người của gia tộc Quang Thứ bảo vệ, là sẽ không xuất hiện, nhưng loại mánh khóe nhỏ này, khiến người ta quả thật rất mơ hồ.

Rất nhanh, Đồng Thế Tân đã dỗ Tư Phu quay về biệt thự của bọn họ, tuy hiểu lầm được giải trừ, nhưng lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể, không dỗ dành tử tế, đâu thể vài ba câu thì có thể giải quyết thật sự được chứ.

“Ha ha! Rất lâu không nhìn thấy ba em hạ mình như vậy rồi, còn phải nịnh mẹ em đi mua sắm, thật là thú vị.”

Đồng Ý Yên che miệng cười, dường như cảm thấy chuyện lần này khiến tình cảm của ba mẹ cô càng tiến thêm một bước, tình yêu tuổi xế chiều, ai nói có đốt cũng không cháy nữa chứ.

Nhìn thời gian, Sở Vĩnh Du nói.

“Vợ à, tối anh có hẹn ăn bữa cơm, em và Hữu Hữu tự mình ăn nhé.”

Gật đầu, Đồng Ý Yên đột nhiên sờ cổ tay của Sở Vĩnh Du nói.

“Hôm nào đó đi mua đồng hồ cho anh.”

“Ừm, em có thời gian thì chúng ta cùng đi mua sắm.”

Sở Vĩnh Du không có thói quen đeo đồng hồ, trước đây khi lên chiến trường, đều là đeo loại đồng hồ mới do nước R tự sản xuất, trên chiến trường là một chỉ huy chuẩn chỉ về thời gian nên đã rất nhiều tác dụng, sau khi giải ngũ, quả thật cũng không có đeo đồng hồ nữa, thứ này, không phải nói vì để ra vẻ, xem thời gian là thật sự tiện.

Khoảng 8 giờ, Sở Vĩnh Du đến cửa hàng đồ nướng mà Kim Đào đã gửi cho, vừa tới nơi thì nhìn thấy Kim Đào và Trịnh Hạo đã ngồi ở bàn ở cửa ra vào rồi.

“Sở Vĩnh Du!”

Tính cách của Trịnh Hạo thoải mái, vẫy vẫy tay.

“Gọi tôi Vĩnh Du là được rồi.”

Mỉm cười, Trịnh Hạo rót một ly rượu cho Sở Vĩnh Du, nâng ly nói.

“Chúc ba người chúng ta đều có thể được quay trúng, ha ha.”

Khoảnh khắc cụng ly, Kim Đào liếc nhìn Sở Vĩnh Du, có vị này ở đây, nếu như anh bằng lòng âm thầm ra tay giúp đỡ, dưới thao tác nội bộ, tỷ lệ số được quay trúng chắc chắn là 100%.

Mấy ly rượu vào bụng, Trịnh Hạo trở nên tuệch toạc.

“Anh Đào, tôi thấy anh cũng là người có câu chuyện, bây giờ có rượu, anh có câu chuyện thì kể cho chúng tôi đi.”

Kim Đào xua tay.

“Thôi đi, đều là chuyện hồi trẻ đánh đánh giết giết, không có gì đáng để kể cả, hơn nữa tôi của bây giờ cũng không lấy thời tuổi trẻ khí thịnh năm đó làm vinh quang, bây giờ nghĩ thông rồi, cũng thật là hối hận, một chút trình độ văn hóa cũng không có, nếu không cũng không thể dựa vào một cửa hàng gạo mà sống.”

Lời này khiến Trịnh Hạo có hơi ngại ngùng, vừa hay Sở Vĩnh Du cầm ly rượu lên giải vây.

“Không phải là nói khổ tận cam lai quay đầu là bờ sao? Nếu đã quay lại rồi, vậy thì đáng chúc mừng, kinh doanh chính đáng tuy bây giờ kiếm được ít, nhưng có thể nuôi được gia đình, tóm lại tốt hơn cuộc sống trải qua đầu đao lưỡi kiếm máu me trước kia nhiều rồi.”

Kim Đào mỉm cười gật đầu.

“Không sai, Vĩnh Du nói không sai, bây giờ an cư lạc nghiệp, tôi một tháng tuy kiếm được không nhiều, hơn 30 triệu, nhưng ít nhất không có bất kỳ lo lắng gì cả, nói ra thì tôi có thể bước ra được, đều dựa vào vợ tôi không rời không bỏ, aiz, nghĩ lúc đầu, tôi còn bởi vì loại chuyện này mà từng động tay với cô ấy, thật là súc sinh mà, cho nên tôi sớm đã từng thề, cả đời này đối xử với vợ thật tốt.”

Trịnh Hạo dường như rất khâm phục kiểu rửa tay gác kiếm như Kim Đào, lần trước người đàn ông dáng cao dẫn người đến gây sự, những người đó nhìn một cái không nói hai lời liền đi mất, nói rõ địa vị của Kim Đào ở trong giang hồ năm đó tuyệt đối không thấp, cho dù như vậy, vẫn có thể bước ra được, thật là một người đàn ông cứng cỏi.

“Anh Đào, tôi kính anh một ly, tôi thật sự rất khâm phục anh!”

Sở Vĩnh Du cũng nâng ly rượu lên, ai ở trước mặt anh đều rất khó ngụy tạo, Trịnh Hạo và Kim Đào, con người đều rất tốt.

“Đúng rồi anh Đào, cửa hàng gạo của anh ở đâu? Tên là gì? Đợi công ty trang trí của tôi có cơ hội làm to, sau khi có nhà ăn, tuyệt đối nhập hàng ở chỗ anh.”

Kim Đào hai tay ôm quyền.

“Vậy thì cảm ơn trước rồi, ở số 78 đường Hồi Xuân, tên là cửa hàng gạo dầu Đào Tử.”

Đường Hồi Xuân? Sở Vĩnh Du mỉm cười, thật là trùng hợp, mỗi lần anh về nhà, nói chung, đường Hồi Xuân là con đường bắt buộc phải đi qua để tới Vân Vụ Chi Hải, tuy chưa từng chú ý tới có cửa hàng tên là cửa hàng gạo dầu Đào Tử, nhưng Kim Đào nếu đã nói rồi, vậy chắc ở đó.

“Trịnh Hạo cậu đã nói như vậy rồi, vậy trang trí của nhà mới của tôi sẽ giao cho cậu, vợ chồng chúng tôi đã tích cóp được ít tiền trong những năm này, định đổi một căn nhà mới, cách trường mầm non Thiên Thiên rất gần, cũng là nên để con gái rời khỏi căn nhà 50 mét vuông đó rồi.”

“Không thành vấn đề đâu anh Đào, cứ để tôi lo, Trịnh Hạo tôi tuy không phải là nhân vật lớn gì, nhưng thích kết giao bạn bè, với anh Đào còn cả Vĩnh Du, tôi cảm thấy rất hợp, tuy chúng ta giờ mới chỉ gặp hai lần, nhưng tôi bằng lòng, cho nên sau khi anh Đào mua nhà, yên tâm giao cho tôi là được rồi.”

Lại uống một lúc, điện thoại của Kim Đào kêu, là một tin nhắn, vừa xem, Kim Đào vừa mỉm cười hạnh phúc.

“Mỗi lần tôi ra ngoài uống rượu, vợ đều phải dặn một câu, kêu tôi đừng đánh nhau, đó, tin nhắn lại gửi…”

Đột nhiên, Kim Đào không nói nữa, sắc mặt lập tức thay đổi, ở lại một câu rồi vội vàng đứng dậy đi mất.

“Tôi có chút việc gấp phải đi trước đây, thật sự xin lỗi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.