Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 433



CHƯƠNG 433: KIẾN THỨC CHUYÊN MÔN

Sau khi nhân viên vừa dứt lời, Trịnh Hạo đã đứng dậy, sắc mặt cũng có hơi khó coi.

“Lại sửa? Tôi đã đích thân sửa ba ngày rồi.”

“Phải, tôi cảm thấy chính là khiêu khích, cũng nên một vừa hai phải thôi chứ, cứ cảm thấy có kiểu cố ý làm khó vậy, ông chủ, hay là chúng ta đừng nhận nữa.”

Trịnh Hạo lại lắc đầu.

“Không được, bất động sản Hoa Thiên giờ như mặt trời giữa trưa, chúng ta không dễ gì mới lấy được một lần cơ hội thể hiện, nếu như lần này thành công, chắc chắn sẽ tiếp tục hợp tác, tuy không thể so sánh với những công ty thiết kế lớn đó, nhưng lấy được một vài đơn nhỏ cũng đủ chúng ta ăn rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Nói xong, Trịnh Hạo nhìn sang Sở Vĩnh Du, bất lực nói.

“Vĩnh Du, tôi bây giờ lại có việc đột xuất rồi, chúng ta chỉ có thể đổi hôm khác rồi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, khi đứng dậy thì nói.

“Tôi qua anh nói sửa bản vẽ cả đêm, chính là bởi vì cái này sao?”

“Anh cho rằng như nào! Aiz, một người họ hàng làm việc ở công ty bất động sản Hoa Thiên, không dễ gì tìm được một đơn, không ngờ, lãnh đạo của bọn họ không ngừng trả lại, bên A bên B mãi mãi đều là như vậy, chỉ có điều có chút quá xảo trá mà thôi.”

Khi chuẩn bị đi ra, Sở Vĩnh Du đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, hỏi.

“Đúng rồi Trịnh Hạo, bản thiết kế của anh có thể cho tôi một phần không, em vợ tôi học về phương diện này, sắp tốt nghiệp đại học rồi, rất khát khao kiến thức.”

Nghe thấy lời này, Trịnh Hạo đã mỉm cười.

“Người làm anh rể như anh làm không tồi đấy, được, dù sao đã là bản bỏ đi rồi, anh đợi chút.”

Một lát sau, Trịnh Hạo quay lại, đưa cho Sở Vĩnh Du một chiếc USB.

“Đều ở trong, Trịnh Hạo tôi cái khác không dám nói, phương diện thiết kế trang trí vẫn là có rất nhiều kinh nghiệm của riêng tôi, hy vọng có thể giúp ích cho em vợ của anh.”

“Cảm ơn.”

Sở Vĩnh Du rất hiểu, cầm về đưa cho vợ xem qua, anh đâu hiểu phương diện này, nếu như vợ cảm thấy không vấn đề gì, vậy thì thật sự là có người làm khó rồi, đương nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân do ánh mắt của mỗi người là khác nhau, nhưng đây chỉ là thiết kế của một hộ đơn, đâu phải là cả căn biệt thự hoặc cả tiểu khu, cách biệt chắc không lớn.

Đi ra ngoài, thời gian còn sớm, Sở Vĩnh Du gọi taxi đến công ty bất động sản Hoa Thiên, rồi đi thẳng đến văn phòng của chủ tịch.

Giữa chừng, còn đụng phải Lam Mị, Lam Mị ngược lại có hơi bất ngờ.

“Anh Sở? Lâu rồi không thấy anh đến, tìm chủ tịch sao?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Đúng.”

Cất một bước, Sở Vĩnh Du lại lần nữa dừng lại, kéo cánh tay của Lam Mị nói.

“Có điều tìm cô cũng được, có thời gian không? Giúp tôi xem một thứ.”

Anh lúc này nghĩ tới, học vấn của Lam Mị còn siêu hơn vợ của anh nhiều.

Lời của Sở Vĩnh Du, khiến Lam Mị rất nghi hoặc, có điều vẫn dẫn Sở Vĩnh Du đến văn phòng của mình.

Vừa cắm USB vào, Sở Vĩnh Du vừa nói.

“Đây là bản thiết kế trang trí của một người bạn của tôi, cô giúp tôi đánh giá từ góc độ chuyên môn một chút.”

Thì ra là như vậy, Lam Mị không biết tại sao lại thở phào trong lòng.

Một lát sau, sau khi xem xong, Lam Mị đột nhiên mỉm cười.

“Anh Sở, bản thiết kế này viết rất rõ ràng, đây là bản thiết kế trang trí cho một phòng mẫu bìa cứng trong một tiểu khu của công ty chúng ta.”

“Ừm, chắc là vậy, cô cảm thấy như thế nào?”

Gật đầu, Lam Mị nói.

“Rất không tồi, năng lực của nhà thiết kế rất giỏi, rất phù hợp với chủ đề và nội dung quảng cáo của tiểu khu chúng ta, sự lồng ghép ý cảnh cũng rất được, tôi nghĩ, nếu là cho công ty của chúng ta, chắc đã được tiếp nhận rồi, anh Sở mang tới đây, là…”

“Ồ, không có gì, chỉ là đến xác định, dù sao phương diện này tôi cái gì cũng không hiểu, nếu cô đã nhìn qua, vậy tôi cũng không cần đi tìm Ý Yên nữa.”

Nói xong thì Sở Vĩnh Du rời đi, còn lại, Lam Mị nếu còn không biết nên làm như nào, vậy thì thật sự là sống uổng rồi.

Công ty của Trịnh Hạo, mọi người mặt mày rầu rĩ, bị trả lại nhiều như vậy, lòng tin thật sự có chút bị đả kích rồi.

Vào lúc này, điện thoại của Trịnh Hạo đổ chuông, vừa thấy số gọi đến thì cảm thấy đầu to ra, có điều vẫn phải đè nén mà nghe máy.

“Quản lý Hồ, ông yên tâm, tôi…”

“Sếp Trịnh, tôi vừa rồi đã kiểm tra kỹ lại bản mới nhất cậu gửi cho tôi rồi, tôi cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề, sau khi báo cáo lên trên cũng đều thông qua xét duyệt rồi, có thời gian thì chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm, dù sao sau này còn hợp tác nhiều, tài năng của cậu, cũng không chỉ giới hạn ở một căn nhà có đúng không.”

Chuyện này… Trịnh Hạo hoàn toàn có hơi sốc rồi, tình huống gì thế? Quản lý Hồ này, đối với anh ta trước giờ đều đâm chọt không có lấy một câu tốt đẹp gì, thái độ hôm nay hoàn toàn khác biệt.

“Được được, cảm ơn quản lý Hồ, hôm nào tôi chắc chắn mời ông ăn cơm.”

Cúp máy thì Trịnh Hảo nhảy cẫng lên.

“Oa sa! Nghỉ! Nghỉ hết, cơm trưa tôi mời, ăn lẩu, bản thiết kế của chúng ta ở công ty bất động sản Hoa Thiên đạt rồi.”

Cái gì? Mấy nhân viên cũng đều trở nên vui mừng, hơn nữa nhìn dáng vẻ vừa rồi của ông chủ, dường như có khả năng hợp tác thêm một bước rồi.

Dần bình tĩnh lại, Trịnh Hạo bất tri bất giác nghĩ đến chuyện Sở Vĩnh Du xin bản thiết kế đi, anh ta đâu phải là kẻ ngốc, kết hợp với chiếc Bentley Bentayga đưa đón Sở Vĩnh Du lúc đó, anh ta dường như đã hiểu rồi.

5 giờ chiều, Thượng Quan Vô Địch cuối cùng cũng dẫn Hữu Hữu quay về, từ nụ cười của cô bé thì có thể nhìn ra, hôm nay đi chơi rất vui.

“Chú Vô Địch, chú nếu như có thể cứ ở nhà chúng cháu thì tốt rồi, Hữu Hữu rất thích chú.”

Lời này khiến Thượng Quan Vô Địch cười ngốc, chú cũng muốn, nếu như thế, anh rể tùy tiện chỉ điểm, thực lực của chú tuy ở trong trường hợp không có Long Mễ không thể tiếp tục tiến bộ nữa, nhưng ở phương diện chiến đấu ý thức gì đó chắc chắn còn có thể tăng thêm một bậc, đáng tiếc…

“Hữu Hữu ngoan, chú Vô Địch của cháu cũng có nhà, không thể ở đây được.”

Sở Vĩnh Du sao có thể không biết Thượng Quan Vô Địch đánh chủ ý gì chứ, càng biết tính cách của con gái mình, cho nên chưa đợi Hữu Hữu mở miệng, bèn tung ra đại chiêu bằng ba quả bóng bay.

Quả nhiên!

Đôi mắt to của Hữu Hữu bỗng lóe lên, lập tức giãy khỏi lòng của Thượng Quan Vô Địch, lao về phía Sở Vĩnh Du.

“Oa! Là bóng bay, có khủng long, có heo peppa, oa, Hữu Hữu rất thích, cảm ơn ba.”

Hôn chụt một cái vào mặt anh, Hữu Hữu lập tức chơi với bóng bay.

Thượng Quan Vô Địch của lúc này, vẻ mặt nghẹn lời, chỉ có thể giơ ngón cái về Sở Vĩnh Du, dường như đang nói, anh, vẫn là anh dữ dằn.

Điện thoại reo, Sở Vĩnh Du cầm lên xem, là một tin nhắn, lập tức nhíu mày, để lại một câu thì đi ra ngoài.

“Vô địch, chăm sóc Hữu Hữu.”

Từ trong giọng điệu, Thượng Quan Vô Địch phát giác một tia không đúng, lập tức trở nên nghiêm túc.

Mà Sở Vĩnh Du, sau khi ra ngoài thì đi thẳng đến công viên nhỏ của Vân Vụ Chi Hải.

Vào trong rừng cây nhỏ nào đó, một thành viên của gia tộc Quang Thứ xuất hiện, hai tay ôm quyền nói.

“Một sát thủ bị thương nặng, Tiên Thiên võ giả, thực lực không tầm thường.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.