Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 453



CHƯƠNG 453: SÁT CHIÊU MẠNH NHẤT

“2000 hạt Long Mễ, Chiến Thần Tu La, vậy mà đã hấp thụ 2000 hạt Long Mễ, chuyện này…”

Mã Trạch có hơi sững sờ, vừa mới nói xong thì đằng sau gáy đã bị Hình Thiên vỗ một cái.

“Nói cái gì đấy hả, chúng ta đi theo đại nhân nhiều năm như vậy, trước nay đều không biết cực hạn của đại nhân ở đâu, Tư Đồ Yến cho dù đã hấp thụ mười nghìn hạt, tôi cũng rất có lòng tin về đại nhân.”

Liếc nhìn Hình Thiên, Mã Trạch xấu hổ nói.

“Tôi… tôi chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không có ý gì khác.”

Chỉ có Chiến Thần Nộ Hải hai mắt hơi híp lại, cái khác không nói, nếu như Tư Đồ Yến thật sự đã hấp thụ 2000 hạt Long Mễ, vậy anh ta tuyệt đối không phải là đối thủ, hơn nữa xét từ uy thế vừa rồi cảm nhận được thì dường như thật sự không giống đang nói dối.

Mắt của Đồng Quyên Quyên cũng cười híp lại, đây thật sự là bất ngờ quá lớn, ông nội, ba, thù của hai người hôm nay cuối cùng cũng có thể báo được rồi.

Chính giữa sân, cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người khác, Tư Đồ Yến rất hài lòng, anh ta luôn ẩn nhẫn, cho dù là huyết vệ do chính tay anh ta bồi dưỡng, cực kỳ trung thành bất cứ lúc nào cũng có thể xả thân vì anh ta cũng đều che giấu, chính là vì khoảnh khắc ngày hôm nay.

Có điều, dáng vẻ điềm tĩnh của Sở Vĩnh Du lúc này lại khiến Tư Đồ Yến rất không thoải mái.

“Sở Vĩnh Du! Loại trạng thái gặp biến không sửng sốt này của anh, vẫn như trước đây, ha ha, có điều, cũng chỉ là làm ra vẻ thôi.”

Chỉ thấy tay phải của Sở Vĩnh Du từ từ chìa ra, trầm giọng mở miệng.

“Chiến thần một khi đã lên chiến trường thì không thể có nửa câu thừa thãi, tất cả lấy việc giết địch làm mục tiêu, cuộc chiến này liên quan đến sinh tử của anh, biểu hiện của anh khiến tôi rất thất vọng!”

Cái gì!

Trong nháy mắt, Tư Đồ Yến trở nên phẫn nộ.

“Được! Nếu anh đã không trân trọng thời gian còn lại, vậy tôi thành toàn cho anh.”

Dứt lời, thân hình của Tư Đồ Yến di chuyển, giống như dịch chuyển, lần nữa xuất hiện thì đã đến trước người của Sở Vĩnh Du.

Bụp!

Tung ra một quyền, tay phải của Sở Vĩnh Du cũng siết chặt trả lại một kích.

Hai cú đấm va chạm, nổ ra tiếng vang cực lớn, sóng xung kích nhìn thấy bằng mắt tản ra bốn phía, bị bốn mặt thủy tinh kia cản lại, sau đó dẫn lực đạo lên trên không.

Chỉ với uy lực của một quyền đã khiến tất cả mọi người đều bị chấn động tâm linh, cuộc chiến của chiến thần, quả nhiên vô cùng khủng khiếp.

Hai người đều không có lùi lại nửa bước, trong lòng Tư Đồ Yến thấy rất khó tin, anh ta tuy không có dốc ra toàn bộ lực lượng, nhưng Sở Vĩnh Du vậy mà dễ dàng chặn được, thật sự là vượt ngoài dự liệu của anh ta.

“Ha ha, có bản lĩnh, đây chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu thôi.’ Tư Đồ Yến triển khai thế công mạnh mẽ, ở hiện trường có một số ít người có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người không ngừng di động qua lại ở trên sân, từng tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên không dứt.

Rất rõ ràng, hai người đều không hề tránh né, hoàn toàn là đang cứng đối cứng, cách đánh này không phải là có lòng tin tuyệt đối đối với bản thân thì căn bản không dám làm như vậy.

Cát vàng trong sân bị nhấc lên rồi rơi xuống từng lớp, nhấc lên rồi rơi xuống, tấm thủy tinh xung quanh đều hơi chấn động.

Hai mắt của Thượng Quan Vô Địch tỏa ra ánh sáng, tuy động tác mà anh ta có thể bắt kịp được rất ít, nhưng điều này đã khiến máu nóng của anh ta hoàn toàn sôi sục.

Ông Tần bình tĩnh ngồi ở trên ghế, không hề lo lắng cho Sở Vĩnh Du đang giao chiến trong sân.

“Lão Tần, ông đối với Sở Vĩnh Du dường như rất có lòng tin.”

Ông Vu cười ha ha mở miệng, ngoài Tư Đồ Yến ra, cũng chỉ có ông ta biết chuyện 2000 hạt Long Mễ kia, bởi vì nếu như không có sự trợ giúp của ông ta, dựa vào bản thân Tư Đồ Yến, muốn trong vòng mấy năm thu thập được 2000 hạt Long Mễ, đó căn bản là chuyện viển vông, cho nên trước đó Sở Vĩnh Du đưa ra đề nghị sinh tử chiến, ông ta thay đổi sắc mặt, cũng chỉ là giả bộ mà thôi.

“Không có lòng tin thì cậu ta sớm đã chết trên chiến trường rồi.”

Lời của Ông Tần rất đơn giản, là chiến thần, bản thân đang làm chuyện gì, muốn đi làm chuyện gì, trong chừng mực đều phải có lòng tin vào bản thân, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, còn dẫn binh đánh trận gì, đâu có thuộc hạ nào sẽ đi theo.

Bật cười lắc đầu, Ông Vu cũng không nói gì nữa, Tư Đồ Yến ẩn nhẫn nhiều ngày, chính là vì ngày diễn ra chung kết cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R này, như vậy sao có thể bị một Chiến Thần Địa Ngục cỏn con cản bước chân chứ.

Sau khi một phút cứng đối cứng, Sở Vĩnh Du đột nhiên lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Tư Đồ Yến.

“Sao vậy? Mệt rồi sao? Tiên Thiên Chi Khí không đủ rồi?”

Tư Đồ Yến vốn có hơi kinh hãi khi đánh, lúc này thấy vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, phải biết sau đó, anh ta đã sử dụng toàn lực rồi, không ngờ Sở Vĩnh Du vẫn có thể ứng đối được.

“Một phút này, là sự kính nể mà tôi dành cho những đóng góp của anh trong việc trấn thủ Nam Cảnh mấy năm nay, vậy thì tiếp theo đây nên tính đến chuyện anh làm với Đông Linh rồi.”

Cái gì?

Lời của Sở Vĩnh Du khiến tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, hàm ý trong đó chính là vừa rồi chỉ chơi đùa với Tư Đồ Yến thôi sao? Căn bản không có lấy ra thực lực thật sự? Điều này…

Lúc này, Tư Đồ Yến cảm nhận được nhục nhã trước nay chưa từng có, cơ thể cũng hơi run rẩy.

“Sở Vĩnh Du! Anh quá ngông cuồng rồi, vốn dĩ tôi còn muốn lương tay không đánh chết anh tại chỗ, nhưng nếu anh đã không muốn mặt mũi này, vậy thì tôi tại sao còn phải lương tay!”

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Từng làn sóng xung kích tỏa ra từ trong cơ thể của Tư Đồ Yến, cát vòng bị từng tầng sóng xung kích dồn về phía bên tấm kính thủy tinh, ai cũng biết, Tư Đồ Yến chắc là muốn tung đại chiêu rồi.

Chân phải bỗng giẫm bước, Tư Đồ Yến lao ra, tay phải như nắm tinh thần chi đao, thấp thoáng lộ ra ánh sáng màu vàng nhạt.

“Tinh Tượng Thần Quyền!”

Quyền phong qua tới đâu, không nói đến cát vàng che phủ, mặt đất cũng bắt đầu nứt ra, chằng chịt vết nứt như mạng nhện, căn bản không thể thừa nhận được uy lực khủng khiếp còn sót lại này.

Ông Vu lần nữa lắc đầu, không ngờ Tư Đồ Yến vậy mà nhanh như vậy đã phát lực rồi, ngay cả sát chiêu mạnh nhất là Tinh Tượng Thần Quyền tháng trước mới thấu hiểu cũng đã đánh ra, phối hợp với uy thế của 2000 hạt Long Mễ mà anh đã hấp thụ, Sở Vĩnh Du đã chắc chắn phải chết rồi.

Không chỉ ông ta có loại nhận định chắc chắn này, những người khác cũng dần xuất hiện loại suy nghĩ này ở trong đầu, theo bọn họ thấy, uy thế khủng bố như vậy, một quyền có thể làm nứt mặt đất, đừng nói trước mặt là một người, cho dù là một chiến hạm, đoán chắc cũng bị đánh nứt một vết lớn khoảng mấy chục mét.

“Chết! Sở Vĩnh Du! Tôi muốn anh chết!”

Đồng Quyên Quyên kích động đến mức đứng cả lên, hai tay siết chặt, dường như đã nhìn thấy trên người xuất hiện hư ảnh của ông nội và ba đang nở nụ cười an ủi.

Tương tự như vậy, Trương Thanh Lệ nếu như không phải màng đến thân phận của đệ nhất phu nhân của gia tộc Nam Cung, sợ rằng cũng đứng bật dậy như Đồng Quyên Quyên, nhưng điều này không cản trở tiếng gào thét và hô hoán trong lòng bà ta.

Đi chết đi! Đi chết đi!

Trong sự tập trung của mọi ánh mắt, Sở Vĩnh Du vậy mà chắp hai tay sau lưng, không có động tác tránh né và đánh trả gì hết.

Bụp!

Phát ra tiếng vang cực lớn, một quyền khủng bố như vậy đánh thẳng vào lồng ngực của Sở Vĩnh Du.

Khi Tư Đồ Yến đang mừng rỡ như điên ở trong lòng, tai của anh ta xuất hiện một giọng nói.

“Tôi, muốn anh cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng thật sự.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.