Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 455



CHƯƠNG 455: MỘT ĐỜI CHIẾN THẦN KẾT THÚC

Đây…

Tư Đồ Yến vốn đã bị thương, sau khi nói xong câu này, khí thế lần nữa bạo phát, vậy mà… vậy mà ít nhất cũng nồng đậm hơn trước gấp đôi, thật sự quá khó tin rồi.

Hơn nữa điều mấu chốt nhất đến cả đứa ngốc cũng có thể nhìn ra, Tư Đồ Yến rất không bình thường, không những cơ thể hơi run rẩy, hai mắt thì càng đỏ ngầu giống như bị máu xâm chiếm hoàn toàn.

Làn da lộ ra ngoài kia, những mạch máu giống như từng con giun dài, đang lúc nhúc kịch liệt.

“Lá gan thật lớn!”

Ông Tần vỗ một cái vào trên tay vịn, không chỉ có ông ta, tam lão còn lại, còn cả đám người Văn Khả Hân cũng nhìn ra, Tư Đồ Yến dường như đã uống thuốc gì đó mới dẫn tới tình huống như này.

Khi Ông Vu chuẩn bị dừng cuộc thi đấu, tay phải của Sở Vĩnh Du từ từ nhấc lên, ngón trỏ đưa ra, chỉ lên trời.

Động tác này khiến tứ đại thủ hộ đều trở nên vô cùng kích động.

Mỗi lần Sở Vĩnh Du làm ra động tác này, đều là lúc điên cuồng nhất nguy hiểm nhất, mà ý của động tác này chính là mọi chuyện có tôi rồi.

Trên chiến trường, đã từng xuất hiện ba lần, Luyện Ngục Chi Sư bị vây khốn không thể đến kịp, tứ đại thủ vệ bị trọng thương toàn bộ, đối diện với mấy chục cao thủ, đồng thời Sở Vĩnh Du cũng bị thương, anh đã làm ra động tác này, cuối cùng, tiêu diệt sạch tất cả người của bên phía địch, bản thân cũng bị thương nặng.

Chỉ có ba lần, chỉ có lần đầu tiên, Mã Trạch đã hỏi một câu.

“Thưa ngài, tại sao không tạm thời rút lui đợi Luyện Ngục Chi Sư đến?

Mà lời Sở Vĩnh Du đã nói, cả đời này Mã Trạch cũng sẽ không quên.

“Sau lưng của chúng ta là đất đai của quốc gia, là sự an cư lạc nghiệp của người dân, một bước này chúng ta lùi lại, muốn bước qua lần nữa thì sẽ rất khó.”

Tứ lão đương nhiên cũng biết ý nghĩa của động tác này của Sở Vĩnh Du, Ông Tần đã lên tiếng.

“Để cậu ta giải quyết đi.”

Một câu nói này, chứa đựng quá quá nhiều sự tin tưởng.

“Chết!”

Trong sân, sau khi uống viên con nhộng, Tư Đồ Yến cảm thấy thần trí đều có hơi không rõ ràng, đột nhiên cử động.

Bụp!

Nơi trước đó đứng, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, mà đây chỉ là một cước giẫm xuống tùy ý phát lực thôi, thực lực của Tư Đồ Yến lúc này, cho dù là Văn Khả Hân và chú Cửu thì ánh mắt trở nên chuyên chú hơn.

Tư Đồ Yến dùng không biết là loại thuốc gì, thực lực lúc này đã vượt qua anh ba Văn Trọng Châu của cô ta, cho nên Sở Vĩnh Du, thật sự có thể giải quyết được sao?

“Đi chết đi! Đi chết đi!”

Tư Đồ Yến vừa lao lên, trong tiếng gầm với gương mặt vặn vẹo, hai tay không ngừng tung chiêu, Tiên Thiên Chi Khí thông qua thuốc mà tăng trưởng, điên cuồng tuôn trào, công kích về phía Sở Vĩnh Du.

Mặt đất đã mất đi vẻ vốn có, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng động vào lúc này.

Hai người lao vào nhau, hai tay của Sở Vĩnh Du đưa ra, đột nhiên giữ đầu của Tử Đồ Yến, bất luận người kia có giãy giụa như thế thì cũng không có tác dụng gì.

Hai tay tung ra từng quyền liên tiếp đánh vào lồng ngực của Sở Vĩnh Du, tiếng vang kinh thiên đó khiến mọi người lo lắng, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn cứ đứng như núi Thái Sơn, không có nhúc nhích.

“Cho dù là anh của bây giờ, cũng cảm nhận được cái gì là sự tuyệt vọng thật sự rồi nhỉ.”

“Với công lao của anh, tôi cho anh được toàn thây.”

Rắc!

Hai tay khẽ động, cổ của Tư Đồ Yến trực tiếp bị vặn gãy, hai tay không ngừng đánh Sở Vĩnh Du kia, cũng từ từ buông xuống.

Bụp!

Khi cơ thể ngã xuống, một đời Chiến Thần Tu La, chung quy vẫn kết thúc.

Sở Vĩnh Du xoay người, đi về chỗ ngồi của mình, thật ra khi vừa nắm đầu của Tư Đồ Yến, chiếc nhẫn kia lại bắt đầu hấp thụ rồi, dường như Tư Đồ Yến đã dùng thuốc, Tiên Thiên Chi Khí rất ngon, ngay cả chiếc nhẫn cũng không nhịn được mà muốn đi hút hai hơi.

Có điều Sở Vĩnh Du lại không chút do dự vặn gãy cổ, sau đó xoay người rời đi, bởi vì Tiên Thiên Chi Khí như này, anh ta khinh thường.

Toàn trường không có một âm thanh, đều chỉ nhìn như vậy, nhìn thi thể của Tư Đồ Yến nằm ở đó.

Sau khi bốn tấm thủy tính từ từ hạ xuống, cho dù là tứ đại huyết vệ còn lại của Tư Đồ Yến cũng không có bất kỳ động tác.

Bọn họ lúc này tuy trái tim đang nhỏ máu, đi theo Tư Đồ Yến nhiều năm, tận mắt nhìn thấy anh ta chết, sao có thể không đau lòng.

Nhưng chuyện năm đó Tank gặp phải khiến bọn họ rất lạnh lòng, Tư Đồ Yến sau khi giải ngũ, biến thành một người chỉ vì mục đích của mình mà lăn xả, không hề kiêng kỵ cảm nhận của thủ hạ, quá điên cuồng truy cầu lợi ích của bản thân.

Hơn nữa dùng thủ đoạn ân oán dính đến cả người nhà để đối phó với Sở Vĩnh Du lúc ban đầu, cũng là bọn họ cũng rất không biết xấu hổ.

Lúc này, bốn người liếc nhìn nhau, đột nhiên cùng ra tay, sau đó vỗ mạnh vào người của mình.

Bụp!

Bốn ngụm máu phun ra, tứ đại huyết vụ, vậy mà cùng lúc phế bỏ võ công của mình.

Tu La đã chết, vậy thì huyết vệ cũng không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào nữa, đây là động thái cuối cùng mà bọn họ có thể an ủi đại nhân.

Lúc này, Sở Vĩnh Du đi đến trước ghế của mình, xoay người, tay phải từ từ nhấc lên, đồng thời hùng hồn cất giọng.

“Cúi chào!”

Xoạt!

Người của tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt tại đây đồng loạt thẳng người ưỡn ngực, tay phải đồng loạt giơ lên.

Sở Vĩnh Du ân oán phân minh, sau khi Tư Đồ Yến giải ngũ, quả thật làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng anh ta cũng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, đây cũng là lý do tại sao lúc đầu Văn Khả Hân nói có thể đi điều tra giúp anh.

Nhưng công tội rõ ràng, trấn thủ Nam Cảnh quả thật là công lao, chấp nhiếp kẻ địch, điểm này ai cũng không thể phủ nhận.

Tứ lão cũng từ từ đứng dậy, tuy không có cúi chào, nhưng động tác này đã đại biểu quá quá nhiều.

Thở dài, ông Vu nhìn thi thể của Tư Đồ Yến, lẩm bẩm.

“Chết ở trong tay Chiến Thần Địa Ngục, cậu, không oan.”

Hành vi của Sở Vĩnh Du tuyệt đối là xuất phát từ tận đáy lòng, bất kỳ ai bảo vệ quê hương đất nước, cho dù làm sai, nên giết thì giết, nên phạt thì phạt, nhưng không có ai có quyền tước đi những cống hiến mà họ đã từng dành cho đất nước.

Thi thể của Tư Đồ Yến được tứ đại huyết vệ khiêng đi, Đồng Quyên Quyên luôn ngồi ở hướng chính nam, không biết từ khi nào đã không thấy bóng dáng đâu, Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không để tâm, mất đi Tư Đồ Yến, sau lần này tin Đồng Quyên Quyên chắc sẽ tới nơi nào đó trải qua cuộc sống của một người bình thường đến hết kiếp.

“Được rồi, lão Tần, tiến hành theo trình tự thôi.”

Ông Vu khoát tay, trong mắt vụt qua một tia bi thương.

Nếu như Tư Đồ Yến không có dùng thuốc cấm, cứ muốn dồn Sở Vĩnh Du vào chỗ chết, cho dù Sở Vĩnh Du liệt kê ra một loạt lỗi lầm của Tư Đồ Yến, có chỉ trích thế nào đi nữa, ông ta đều sẽ vì Tư Đồ Yến mà đòi một cái công đạo, dù sao, đây là chết một vị chiến thần.

Nhưng sau khi dùng thuốc, tất cả đều tiêu tán hết, ông ta thậm chí không tìm được một lý do nào để nói được Sở Vĩnh Du một câu.

Một người ở trên chiến trường có thể bày mưu nghĩ kế, cuối cùng bị lợi ích làm cho mê muội, vậy mà điên cuồng đến mức dùng thuốc cấm để nâng cao thực lực của mình trong chung kết cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R, thật sự là… không thể hình dung được nữa.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Ông Tần đã đi đến chính giữa sân, hùng hồn cất giọng.

“Sau đây tôi tuyên bố, người được chọn làm Chiến Thần nước R.”

“Sở Vĩnh Du.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.