Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 52: Không phải đàn ông





Đám bạn học này đã bao giờ nhìn thấy đội hình như vậy, tất cả đều vô cùng sợ hãi. Cho dù là cô gái cao ngạo như Lãnh Tiểu Mạt cũng vội vàng trốn ra phía sau Vương Cường.

"Các... Các người muốn làm gì? Tôi quen biết anh Lưu đấy, các người đừng làm loạn."

Tên đầu trọc dẫn đầu cười.

"Fuck! Không nói tới tên đàn em của tao đã phải vào bệnh viện, mày còn rất kiêu căng, đá xong vẫn ngang ngược bảo sau này gặp mày phải đi đường vòng. Thế nào? Bây giờ mày sợ rồi à? Anh Lưu với anh Vương nào chứ, bố mày biết chắc?"

Nói đến đây, tên dẫn đầu xoa cằm, cẩn thận quan sát Lãnh Tiểu Mạt đang nắm thật chặt cánh tay của Vương Cường.

"Đúng là một con bé đẹp. Thế nào? Mông mày là mông hổ à? Không được sờ sao? Lăn qua đây, tao cũng muốn sờ thử. Thằng đàn em kia của tao đã nói mày sỉ nhục nó hình như rất khó nghe. Nếu không, bây giờ mày kể cho tao nghe đi?"

Lúc này, tên đầu trọc đang nhìn lướt qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên mặt Sở Vĩnh Du, nhất thời hoàn toàn ngây người.

"Tránh đường, chúng tôi muốn đi ra ngoài."

Sở Vĩnh Du nhíu mày vì đám người này đứng ở cửa, hoàn toàn chặn hết đường đi của anh.


Lúc này, một người trong đó khó chịu, đang muốn mở miệng thì tên đầu trọc kia lại đột nhiên lên tiếng.

"Thật ngại quá, có thể đây chỉ là một sự hiểu nhầm thôi."

Tên đầu trọc nói xong, không ngờ đánh tiếng bảo đám đàn em rút lui, làm ai nấy đều thấy khó hiểu.

"Ha ha, quả nhiên là một đám tép riu, tôi đã nói anh Lưu tôi quen rất nổi tiếng mà. Chắc gã cuối cùng đã nghĩ ra."

Vương Cường thoáng ngây người sau đó bắt đầu đắc ý.

Những người khác thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không keo kiệt đưa ra những lời nịnh nọt. Dù sao bây giờ nhà Vương Cường giàu có, ai chẳng muốn nịnh bợ một chút, sau này nhỡ có chuyện gì cũng có thể nhờ anh ta giúp đỡ.

"Vương Cường, địa vị của cậu bây giờ đúng là khác thật."

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi vừa vặn nhìn thấy tên đầu trọc kia dường như còn đổ mồ hôi lạnh nữa."

Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di không quan tâm tới những điều này, bước ra ngoài. Nhưng điện thoại của lớp trưởng lại đổ chuông, anh ta gọi Sở Vĩnh Du lại.

"Lại là cái số kia, Vĩnh Du, cậu hay tôi nghe máy đây?"

Sở Vĩnh Du nghe vậy vội cướp điện thoại qua.

"Là Vu Dịch à?"

Nhưng bên kia chỉ nghe được tiếng dòng điện xoẹt xoẹt, không còn gì khác. Bên kia còn trực tiếp cúp máy khi Sở Vĩnh Du sắp mở miệng hỏi lần nữa.

Sở Vĩnh Du vội vàng gọi lại chỉ nghe được tiếng báo bận, anh nhất thời ngây người.

"Vĩnh Du, có thể Tỉnh Vu Dịch sắp tới rồi, hay cậu chờ thêm một lát nữa?"

Lớp trưởng nói xong câu đó lại hối hận. Bởi vì anh ta hoàn toàn vô thức làm người tốt bụng.

Quả nhiên, Lãnh Tiểu Mạt lên tiếng.

"Chờ à? Chờ cái gì chứ? Vừa nãy ai cũng đoàn kết chống lại kẻ địch, chỉ có Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di là sốt ruột tránh né muốn rời đi. Như vậy cũng xứng làm bạn học à? Người không biết còn tưởng các người nóng lòng muốn đi thuê phòng đấy."

Ngu Thư Di lập tức nổi điên.


"Lãnh Tiểu Mạt! Cậu nói gì? Nhìn dáng vẻ lẳng lơ này của cậu mà còn có tư cách nói người khác à? Cậu đừng tưởng tôi không biết, cậu tốt nghiệp đại học xong lại theo một lão già hơn bốn mươi tuổi ở thành phố Ninh, dâng hiến lần đầu tiên của mình chỉ vì sáu trăm triệu, cậu dám thừa nhận không?"

Mọi người ở đây đều tưởng Lãnh Tiểu Mạt sẽ nổi nóng, không ngờ đối phương lại cười.

"À! Tôi tưởng cậu biết bí mật gì, vậy cũng tính chuyện lớn à? Thế nào? Lãnh Tiểu Mạt tôi đã làm vậy thật đấy, nhưng bây giờ chẳng phải còn có cả đống đàn ông thèm muốn cơ thể của tôi à? Ha ha, Ngu Thư Di, cô hâm mộ cũng vô dụng thôi."

Điểm này thật sự là nói trúng điểm yếu rồi. Vương Cường cũng nghĩ vậy. Lãnh Tiểu Mạt có lịch sử xấu xa gì cũng chẳng có liên quan tới anh ta. Dù sao chỉ ngủ vài lần lại không cưới, anh ta vội vàng nịnh bợ.

"Sở Vĩnh Du, cậu vẫn chẳng có khí phách, thật sự không phải là đàn ông! Mọi người đều là bạn học, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Cậu xem lại cậu vừa rồi đi, suýt nữa tè ra quần, chỉ biết chạy. Thôi quên đi, con người tôi cũng khá rộng lượng. Cậu tới cũng đã tới rồi, lại ngồi xuống ăn vài miếng."

Ngu Thư Di không nói gì. Cô ta biết Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ ở lại, chỉ vì muốn xem thử Tỉnh Vu Dịch có thật sự xuất hiện không.

Quả nhiên, Sở Vĩnh Du không nói một lời phản đối, quay trở lại chỗ ngồi.

"Cứ chờ nửa giờ như cậu đã nói trước đó."

Cùng lúc đó, tên đầu trọc xông vào trong phòng V3.

Trong phòng này có hai cái bàn, hôm nay Báo Đốm mời khách. Người tới đây đều là anh em cũ ở vùng ngoại thành trước đây và những thủ lĩnh thu nhận từ đám đàn em của Điêu gia. Lần này xem như là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt.

Mà tên đầu trọc này là đàn em của một người trong đó. Bởi vì Báo Đốm làm việc tương đối cẩn thận, đã sớm phát ra ảnh chụp của Sở Vĩnh Du, bảo bọn họ nhớ kỹ tuyệt đối không thể trêu chọc người này. Cho nên đầu trọc mới có phần không nhịn được, tới báo cáo.

"Đại ca, em... em dường như vừa nhìn thấy anh Sở."

Đại ca vừa nghe thì làm sao bình tĩnh được nữa, lúc này dẫn theo tên đầu trọc đi tới bàn của Báo Đốm ở bên cạnh.

Sau khi nghe xong, Báo Đốm mỉm cười. Lúc trước tổng giám đốc đã qua báo cáo với anh ta.

"Không sai, anh Sở đang ở phòng V6."

Đến lúc này, anh ta chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt khó coi nói.

"Sao mày biết anh Sở ở phòng V6?"

Cả người tên đầu trọc lập tức đổ mồ hôi lạnh. Sau khi Báo Đốm giết chết Điêu gia, danh tiếng đã vang xa, bây giờ có ai mà không sợ. Gã run rẩy kể lại chuyện đã xảy ra.


Bốp!

Không đợi Báo Đốm ra tay, đại ca kia đã tát qua.

"Mẹ mày! Mày lại dám xông vào phòng anh Sở à? Mày muốn chết!"

Báo Đốm chậm rãi đứng dậy, nhiều lần do dự rồi mới nói.

"Anh Sở là người khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không ôm hận. Như vậy đi, hai người đi cùng tôi qua mời người bạn kia của anh Sở một chén rượu, xem như nhận lỗi. Về phần có được tha thứ hay không, lại phải xem anh Sở nghĩ thế nào đã."

Khi tổng giám đốc tới báo cáo với anh ta, đã nói rõ phòng của Sở Vĩnh Du đang tổ chức buổi họp lớp, còn căng biểu ngữ. Cho nên đây cũng là nguyên nhân Báo Đốm muốn đi qua một chuyến. Mọi người đều nói tình cảm giữa các bạn học cũ tương đối đặc biệt, tuyệt đối không thể để lại ấn tượng gì xấu cho Sở Vĩnh Du.

Trong phòng V6, các đĩa thức ăn nóng hổi lần lượt được đưa lên bàn. Lớp trưởng sửng sốt, đồng thời một đám bạn học cũng trợn mắt hốc mồm.

"Oa oa, những món ăn này... Trời ơi, tôi mới xem qua trên thực đơn, đây đều là những món đặc biệt đấy. Ví dụ như con tôm hùm này tên là gì nhỉ? Một con lại tốn hơn mười tám triệu, còn không phân biệt trọng lượng."

"Còn bào ngư này cũng là hàng cao cấp. Một bàn này phải hết bao nhiêu tiền chứ?"

Vương Cường cực kỳ tức giận. Cho dù anh ta nói mình mời khách, bảo lớp trưởng tùy tiện gọi món, nhưng cũng không phải gọi như vậy đâu. Nhìn một bàn trước mặt cũng phải trên dưới một trăm năm mươi triệu.

Thấy ánh mắt Vương Cường, lớp trưởng đang ngỡ ngàng cũng phải sốt ruột vội vàng xua tay.

"Không, không, tôi không gọi những món này, nhân viên phục vụ các người hiểu nhầm rồi."

Nhưng nhân viên phục vụ vừa mang thức ăn lên lại mỉm cười nói.

"Mấy ngài, những món ăn này đều là do quản lý của chúng tôi tặng miễn phí, mời các ngài chậm rãi thưởng thức."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.