Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 605



CHƯƠNG 605: NGƯỜI BỊ VỨT BỎ

Tuy bị túm cổ áo xách lên, Lý Quang Quang lại không hề hoảng sợ, còn điềm tĩnh rút một điếu xì gà.

“Sở Vĩnh Du, anh thật sự dám giết tôi sao? Anh thật sự giết tôi, anh xứng với người cô ở dưới cửu tuyền của tôi sao?”

Sở Vĩnh Du nhìn Lý Quang Quang, vẻ mặt lãnh khốc.

Anh đã suy nghĩ rất thấu đáo, tại sao ông Vu lại để Lý Quang Quang và Lý Phú Quốc đến hoàn thành nhiệm vụ này, nhằm vào tình thân, người khác, ông ta biết Sở Vĩnh Du tuyệt đối sẽ hạ thủ lưu tình, nhưng đối với Lý Quang Quang, thật sự có thể sao?

“Chỉ bằng cậu mà cũng có tư cách nhắc đến mẹ tôi sao? Người nhà họ Lý các cậu, năm đó ai từng đứng ra giúp mẹ tôi, hoặc níu kéo, không có, không có một ai, biết không?”

Lý Quang Quang đã cười.

“Vậy thì sao chứ? Tôi cuối cùng vẫn là cháu trai của bà ấy, không phải sao? Trên người chảy chung dòng máu, anh dám giết tôi sao? Sở Vĩnh Du, đừng làm khó mình nữa, ngày tháng sau này, anh thật sự muốn nằm xuống thì mơ thấy ác mộng sao?”

Bốp!

Tát một cái, Sở Vĩnh Du nhìn thời gian rồi nói.

“Tôi cho cậu thời gian một phút, tự mình nói ra người đứng sau sai khiến rốt cuộc là ai? Nếu không, tôi quả thật sẽ không giết cậu, nhưng nửa đời sau của cậu, sẽ trở thành một thái giám ngồi trên xe lăn.”

“Anh dám đánh tôi?”

Cảm giác trên mặt đau rát, Lý Quang Quang điên cuồng giãy giụa, nhưng người túm anh ta là Sở Vĩnh Du, đừng nói một người bình thường như Lý Quang Quang, cho dù là Tiên Thiên võ giả, cũng tuyệt đối không giãy ra được.

“Sở Vĩnh Du! Buông tôi ra, anh dám đối với tôi như vậy, ba tôi tuyệt đối sẽ giết anh, anh căn bản không biết anh đang đối đầy với nhân vật lớn như nào đâu, anh không có cơ hội! Bây giờ sống tầm thường như này, là lựa chọn tốt nhất của anh, tuyệt đối đừng tự đào mồ chôn.”

Đối với những lời này, Sở Vĩnh Du không hề để tâm, chỉ nhìn thời gian.

Sắc mặt của Tân Địch đều tái nhợt, anh ta thật sự nghĩ quá đơn giản rồi, Sở Vĩnh Du, mãi mãi đều là Sở Vĩnh Du bá đạo như vậy, sẽ không vì sự xuất hiện của ai mà thay đổi, anh ta và Lý Quang Quang qua lại gần như vậy, thật sự là đang nghịch lửa.

Trong tiếng mắng chửi không ngừng của Lý Quang Quang, thời gian một phút đã đến.

“Thời gian đã hết, đây là cậu tự mình chọn.”

Sở Vĩnh Du mở miệng, đầu gối phải hơi cong lại, đập vào đầu gối trái của Lý Quang Quang.

“Á!”

Ngay lập tức, Lý Quang Quang la lên, gương mặt đau đớn đều rúm lại.

Bởi vì xương đầu gối của chân trái anh ta đã nát hẳn, loại đau đớn đó, cả đời này anh ta cũng chưa từng cảm nhận được.

“Bây giờ là chân phải.”

Lần nữa nghe thấy giọng nói của Sở Vĩnh Du, Lý Quang Quang đã điên rồi, anh ta sợ, thật sự sợ rồi.

“Không không, tôi nói! Tôi nói hết!”

Tiền có nhiều cỡ nào thì có thể như nào chứ? Nếu như thật sự biến thành kẻ què hai chân, còn là một thái giám, lúc đó có tiền có thể như nào? Bản thân không khác gì phế vật thật sự.

Hít sâu một hơi, Lý Quang Quang nói.

“Là Đồng Quyên Quyên, anh biết, anh chắc chắn biết người này, là Đồng Quyên Quyên kêu chúng ta làm như vậy, còn người đứng sau Đồng Quyên Quyền rốt cuộc là ai, tôi và ba tôi đều không biết, thật sự không biết.”

Đồng Quyên Quyên sao? Nghe thấy cái tên này, cho dù là Sở Vĩnh Du cũng sững người.

Từ sau khi Chiến thần Tu La Nam Cảnh Tư Đồ Yến chết, Đồng Quyên Quyên anh cũng không có quản, người phụ nữ này, định sẵn sẽ trải qua cuộc sống tầm thường ở nơi nào đó cả đời, không ngờ vậy mà lại nhảy ra rồi.

Đồng Quyên Quyên, tôi đã từng cho cô không chỉ một cơ hội, cô thật sự tự mình tìm chết.

“Vậy cậu chắc biết, Đồng Quyên Quyên hiện nay ở đâu nhỉ?”

Mấy phút sau, Sở Vĩnh Du rời khỏi căn phòng này, Lý Quang Quang đau đớn nằm dưới sang, gào lên với Tân Địch.

“Mẹ kiếp! Cậu còn nhìn? Mau gọi xe cấp cứu cho ông!”

Không ngờ Tân Địch lại cười lạnh một tiếng, một chân đạp vào bụng của Lý Quang Quang.

“Còn dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Lý Quang Quang, anh chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thôi, vẫn không nhìn rõ thế cục sao? Sở Vĩnh Du dám làm như vậy thì đại biểu anh ta căn bản khinh thường cái gọi là bệ đỡ phía sau của anh, hai người từ bên ngoài đến như anh và ba anh, đoán chắc mặt trời chưa xuống núi thì sẽ bị đánh về nguyên hình rồi, hiểu rồi chứ?”

Lúc này… Lý Quang Quang sững người, phải, mới qua vài ngày, Sở Vĩnh Du đột nhiên bạo phát rồi, lẽ nào không sợ người đằng sau đó lần nữa ra tay với anh sao?

Tân Địch chạy rồi, anh ta định ra nước ngoài vài tháng, tuy từ đầu đến cuối Sở Vĩnh Du căn bản không thèm nhìn anh ta, nhưng bản thân anh ta lại sợ, thật sự sợ rồi.

Một tiếng sau, trong một ngôi biệt thự của tiểu khu nào đó ở Tỉnh Thành, Đồng Quyên Quyên ngồi trên sô pha, duỗi thẳng hai chân, Nghiêm Tuyết Nhi đang ra sức bóp chân.

“Chị Đồng, chúng ta cũng mấy ngày không có ra ngoài rồi, cũng sắp nhịn đến nội thương rồi.”

Đồng Quyên Quyên nghe thấy lời oán thán này, hừ lạnh một tiếng.

“Im miệng, trước khi bên trên không có lệnh, hai chúng ta đều không được ra ngoài.”

Nghiêm Tuyết Nhi bất lực, tự nói một mình.

“Ặc, Sở Vĩnh Du rõ ràng đã bị rớt đài rồi, bây giờ các gia tộc lớn ở Tỉnh Thành đều vạch rõ giới hạn với anh ta, tại sao còn phải đợi, thật là không hiểu.”

Lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Tuyết Nhi, Đồng Quyên Quyên không có mở miệng nữa.

Sở Vĩnh Du có thân phận gì, cô ta rất rõ, đó là một vị Chiến Thần, thật sự dễ dàng bị đạp đổ như vậy sao? Tuy bây giờ thân phận Chiến Thần đã bị thu hồi, nhưng vẫn có rất nhiều thứ không chắc chắn, cho nên bắt buộc phải đợi bên trên lên tiếng mới có thể tự do hoạt động.

Thật sự đợi đến một ngày đó thì cô ta có thể thật sự báo thù rồi, khiến Sở Vĩnh Du đi xuống đất và buộc tội với người nhà của cô ta.

“Ha ha, các cô quả nhiên là cùng một giuộc.”

Giọng nói bất ngờ vang lên, hai người phụ nữ bị dọa giật mình, vội quay ra nhìn, Sở Vĩnh Du không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong phòng khách.

“Sở Vĩnh Du!”

Nghiêm Tuyết Nhi kinh ngạc thốt lên, vội vàng trốn ở đằng sau Đồng Quyên Quyên.

“Hừ! Tên hèn Lý Quang Quang, chắc chắn là cậu ta nói cho anh biết tôi ở đây.”

Tuy quả thật bị dọa, nhưng Đồng Quyên Quyên rất nhanh chấn định lại, cái gọi là kẻ thù gặp nhau đỏ ngầu con mắt, cô ta lúc này hận không thể ăn Sở Vĩnh Du.

“Đồng Quyên Quyên, tôi đã từng cho cô rất nhiều cơ hội rồi, là bản thân cô không có trân trọng mà thôi.”

Đồng Quyên Quyên đã cười, cười to thành tiếng.

“Đừng nói những lời anh nói giống như thánh nhân, cho tôi cơ hội gì? Cho tôi cơ hội nhà tan cửa nát sao? Anh tưởng tôi chưa từng nghĩ chỗ Lý Quang Quang sẽ xảy ra vấn đề sao? Nhưng tôi vẫn dám ở chỗ này là vì người đứng đằng sau tôi, cho dù là Sở Vĩnh Du anh, cũng chỉ có thể run rẩy.”

“Người cô nói là ông Vu nhỉ.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du điềm nhiên mở miệng như vậy, Đồng Quyên Quyên thay đổi sắc mặt.

“Anh cũng biết rồi sao? Nếu đã như vậy, còn không cút lại đây quỳ xuống dập đầu nhận lỗi cho tôi, tôi có lẽ còn có thể tha cho anh một mạng.”

Khẽ lắc đầu, Sở Vĩnh Du đột nhiên cảm thấy loại phụ nữ như Đồng Quyên Quyên này thật đáng thương, trước đó bị Tư Đồ Yến xem là công cụ, bây giờ…

“Cô đã bị ông Vu từ bỏ rồi, không tin, có thể gọi điện thử xem.”

“Không thể nào! Sở Vĩnh Du, anh đừng hòng lừa tôi, tôi cho anh chết tâm.”

Nói rồi, Đồng Quyên Quyên cầm điện thoại lên, ấn số điện thoại mà ông Vu liên lạc với cô, bên trong lập tức truyền ra tiếng thông báo.

“Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách gọi là không tồn tại, xin hãy gọi lại.”

Lúc này, miệng của Đồng Quyên Quyên há to.

Ông Vu thật sự từ bỏ mình rồi sao? Chuyện này… sao có thể chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.