Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 620



CHƯƠNG 620: ĐÂY MỚI THẬT SỰ LÀ NHÀ GIÀU

Vẫn có những người trong lòng còn do dự rốt cuộc có nên tiếp tục ra giá không, nhưng bây giờ nhìn thấy người ra tay, lại nhìn thấy Yến Tử Lăng, lập tức bỏ hết tâm tư.

Ông chủ Vân Thăng có thể vì kiếm tiền, bởi vì có Long Môn che chở, cho chín gia tộc lớn mặt mũi thích hợp là được rồi, nhưng mà bọn họ không được, tuyệt đối không được.

Cửu Long vực, ngoại trừ Long thị cấm đánh nhau, nhưng chỗ khác tuyệt đối không có ai quan tâm, thật sự đến lúc đó, một khi ra khỏi Long thị, sẽ không gọi là đánh nhau nữa, gọi là giết chóc.

Đang lúc mọi người cho rằng, số tám Phồn Hoa rơi vào trong tay Yến Tử Lăng, giọng của Sở Vĩnh Du lại lần nữa vang lên.

“150 tỷ!”

Một con số khổng lồ đến mức nào, Sở Vĩnh Du cũng không chớp mắt một cái, anh đã đồng ý với Tôn Tiểu Bàn thì nhất định sẽ làm được, đây là nguyên tắc làm người cơ bản nhất của anh.

Cho nên, lần ra giá này, làm Tôn Tiểu Bàn cũng kích động.

“Anh em, anh quá cố gắng rồi!”

Yến Tử Lăng bên kia khịt mũi khinh thường, đấu tiền với chín gia tộc lớn? Vậy thì đúng là tìm nhầm đối tượng rồi, bọn họ có thể cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, lúc đầu một lệnh Cửu Long phát ra, có thể chống đỡ cả gia tộc đến mức này, cho nên nghĩ cũng biết.

“300 tỷ”

Quả nhiên, Yến Tử Lăng ra số này, mọi người đều sợ ngây người.

Mẹ nó không phải đùa chứ? Vì một cô gái phong trần, thế mà ra giá đến 300 tỷ? Nói khó nghe một chút, cái giá tiền này, ở thành phố lớn, đừng nói là chơi gái, cũng có thể lấy được bao nhiêu người rồi.

Nhất là tiền ở Cửu Long vực, vẫn sử dụng tiền đồng, cho nên tự nhiên có cảm giác càng thêm khủng bố.

Yến Tử Lăng cười, cho rằng chính mình đã ở thế bất bại, đuổi đi Sở Vĩnh Du? Đây cũng là lần cảnh tỉnh đầu tiên anh ta cho Sở Vĩnh Du sau khi vào trong Cửu Long vực.

“Ai, thôi đi Vĩnh Du, đứa cháu này là nhà họ Yến trong chín gia tộc lớn, tiền với anh ta mà nói, đúng là có chút không giá trị.”

Cho dù là Tôn Tiểu Bàn, mặc dù không cam lòng, trong đầu vẫn tưởng tượng thấy bóng dáng của Phồn Hoa, nhưng cũng vẫn hiểu được sự chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng, bây giờ đã ra giá 300 tỷ rồi, Yến Tử Lăng vẫn có vẻ thoải mái, muốn đánh bại anh ta, chỉ sợ phải hơn 3000 tỷ, nếu thật sự như vậy, vậy thì không lời nữa, không, phải nói là làm ẩu rồi.

Những người khác cũng nhỏ giọng nghị luận.

“Mẹ nó, người này là ai? Lá gan cũng lớn quá.”

“Đúng thế, thế mà so cao thấp với Yến Tử Lăng? Thật sự là châu chấu đá xe.”

“Tôi đoán chừng tám phần là người mới vừa đến Cửu Long vực, còn không biết địa vị của chín gia tộc lớn, thật là một người khờ khạo.”

Không quan tâm những người khác nói gì, Sở Vĩnh Du cười cười với Tôn Tiểu Bàn, sau đó lấy một cái túi từ bên trong ra, lấy một hạt Long Mễ từ bên trong ra.

“Tôi ra giá một hạt Long Mễ.”

Cái này… Theo lời nói của Sở Vĩnh Du, nhất thời cả đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều có vẻ nghẹn họng trân trối, có chút, thậm chí đều nóng nảy.

Mẹ nó! Lấy Long Mễ ra giao dịch? Chỉ là vì chơi gái? Quá mẹ nó xa xỉ rồi.

Sắc mặt Yến Tử Lăng cũng vô cùng khó coi, thật sự không nghĩ đến, Sở Vĩnh Du vì một nữ tử phong trần, thế mà lấy Long Mễ quý giá nhất ra giao dịch, đây thật sự là…đầu óc có bệnh!

Lúc này đại sảnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, làm Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Long Mễ không tính sao?”

Gần như là giọng Sở Vĩnh Du vừa vang lên, giọng người dẫn chương trình từ trong loa lại lần nữa xuất hiện.

“Tính! Đương nhiên tính! Có người ra giá một hạt Long Mễ, có ai ra giá hai hạt không?”

Ý tứ của những lời này, giống như là đang nói, tiền mặt cũng đừng đem ra làm mất mặt nữa, bây giờ đơn vị giao dịch, đã bắt đầu dùng Long Mễ rồi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy đương nhiên, vì sao? Hơn 300 tỷ có thể mua được Long Mễ sao? Đáp án đương nhiên là rõ ràng, đương nhiên có thể, hơn nữa tuyệt đối không chỉ là một hạt, nhưng mà những cái này đều là nói ở thành phố.

Trong Cửu Long vực thượng võ, Long Mễ tuyệt đối sẽ không mang ra giao dịch, ai lấy ra đổi tiền, vậy thật sự là não hỏng rồi.

Đương nhiên tiền có thể mang ra bên ngoài thu mua Long Mễ, nhưng thứ nhất anh phải có đầy đủ nhân thủ, thứ hai, anh phải có đủ may mắn, cho dù là chín gia tộc lớn, ở bên ngoài cũng không thể bắt được nhanh như sư đệ Fenster của Sở Vĩnh Du, cho nên đây cũng là lý do một người phụ nữ như Văn Khả Hân chỉ dựa vào buôn bán, ở bên ngoài phát triển mạng lưới tư chất khổng lồ, góp nhặt Long Mễ khả quan, làm cho gia chủ Văn Tông Miểu nhất ngôn cửu đỉnh cho cô ta một cơ hội, cơ hội một lần nữa nắm lấy cuộc sống của mình.

Tổng hợp lại mà nói, chỉ biết là Long Mễ có tầm quan trọng đối với Cửu Long vực.

Người dẫn chương trình dứt lời rất lâu cũng không ai dám tiếp, không còn cách nào, Sở Vĩnh Du quá giàu rồi, thế mà lại lấy Long Mễ ra.

Nhất là Yến Tử Lăng, tức đến lệch mặt, anh ta dù thế nào cũng không ngờ được, Sở Vĩnh Du lại giống như là một tên ngốc, lấy Long Mễ ra chỉ vì để uống rượu cùng một cô gái phong trần.

Anh ta có Long Mễ không? Đương nhiên có, nhưng phàm là anh ta dám lấy ra giao dịch, chân trước về đến nhà, chân sau đã bị cha anh ta đánh đến chết.

Thật sự tức không trôi, Yến Tử Lăng đi, lúc đi qua Sở Vĩnh Du còn nói.

“Sở Vĩnh Du! Xem như anh lợi hại, nhưng mà loại người ngay cả Long Mễ cũng không biết quý trọng như anh, cũng không xứng để cho tôi xem trọng, hừ!”

Yến Tử Lăng vừa đi, giọng người dẫn chương trình kích động trong đại sảnh.

“Chúc mừng quý ngài này đã lấy được quyền sử dụng số tám Phồn Hoa đêm nay.”

Quyền sử dụng? Sở Vĩnh Du có chút không thích từ này, lông mày Tôn Tiểu Bàn nhăn lại, giống như có chút ý kiến với cách nói này.

Anh ta thích tương tác với phụ nữ, nhưng chưa bao giờ quá phận, trên giường lại càng không thể, ít nhất vẫn mang theo một sự tôn trọng tối thiểu.

Sau một khắc, mười võ giả từ cánh cửa đi ra, nguyên một đám trên mặt đều có sát khí nồng đậm, rõ ràng đều là chiến lực cấp cao trong Cửu phẩm võ giả.

Mà bọn họ đã đến, rõ ràng chỉ là vì hộ tống một hạt Long Mễ mà Sở Vĩnh Du lấy ra này mà thôi, lại càng thêm lộ ra được mức độ trân quý của Long Mễ.

“Hai vị, tôi nhìn thấy hai vị là khách hàng lớn rồi, nhanh đi theo tôi. “

Người phụ nữ kia lại lần nữa xuất hiện, nụ cười trên mặt giống như là được đóng lên, có chút vô cùng khoa trương.

Không còn cách nào, ai mà ngờ được, có người lại lấy Long Mễ ra giao dịch, chỉ cần một hạt Long Mễ này, ông chủ thưởng cho người tú bà như bà ta đã không thể nào lường được, sao bà ta có thể không vui.

Đi vào một căn phòng riêng, lớn là hiển nhiên, xa hoa cũng là hiển nhiên.

“Còn muốn tôi giúp anh sao? Tôi có phải là nên rời đi?”

Sở Vĩnh Du trêu chọc, Tôn Tiểu Bàn đột nhiên thu lại tất cả biểu cảm, nhìn về phía Sở Vĩnh Du trịnh trọng nói.

“Vĩnh Du, đợi chút nữa Phồn Hoa đến, tôi muốn xác nhận một việc, nếu là thật, như vậy anh nhất định phải ở lại, nếu như không phải, anh cũng có thể rời đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.