Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 647



CHƯƠNG 647

Trong đầu của Hồng trưởng lão một mảnh lộn xộn, hình như… hình như là chưa từng nghe đại trưởng lão nhắc tới Bàn gia, đây là lần đầu tiên, vậy mà lại gọi thẳng tên của người ta, điều này…

“Sao vậy? Tôi gọi cậu ta là Tôn Tiểu Bàn, ông thấy kinh ngạc lắm à? Ha ha, tôi với sư phụ của cậu ta là bạn tốt của nhau, chẳng lẽ kêu tôi gọi cậu ta một tiếng Bàn gia như là các người.”

Thi thể của Dương trưởng lão vẫn còn ở đây, vậy mà trên mặt của đại trưởng lão vẫn luôn treo nụ cười, còn là giọng điệu nói đùa, làm như là không có chuyện gì xảy ra.

“Đại trưởng lão… tôi, tôi không có ý đó.”

Đứng dậy, đại trưởng lão đi đến bên cạnh Dương trưởng lão, giọng nói lạnh lùng.

“Dương trưởng lão đã làm dơ thanh danh trưởng lão Long Môn, cho dù là Sở Vĩnh Du không giết, vài ngày nữa tôi cũng sẽ ra tay. Có điều dù sao thì ông ta cũng là trưởng lão Long Môn, chết không có lời giải thích thì không tốt.”

Nói xong, đại trưởng lão nhìn nhìn về phía Hồng trưởng lão rồi tiếp tục nói.

“Truyền lệnh xuống, những lão quái vật của cửa đại gia tộc cùng với những người tự do đang ẩn nấp trong Cửu Long Thành, đợi đến lúc Sở Vĩnh Du thắng trận, toàn bộ có thể xuất hiện để nhắm vào Sở Vĩnh Du, Long Môn sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, tin tưởng là lời nói của tôi chắc chắn vẫn có sức thuyết phục.”

Cái gì!

Hồng trưởng lão sợ đến ngây người, đại trưởng lão lại đưa ra quyết định như thế, để những lão quái vật đó cùng nhau động thủ?

Thật sự là chín gia tộc lớn ở Cửu Long Thành chỉ có gia chủ là có sức chiến đấu cao nhất à? Sai rồi, vô cùng sai.

Lão tổ của các gia tộc này vẫn còn sống, chỉ có đều là toàn bộ đều đang bế quan trong gia tộc mà thôi, bởi vì mệnh lệnh của đại trưởng lão, không có một người nào dám làm trái.

Đại trưởng lão không cho những lão quái vật này xuất hiện thì bọn họ tuyệt đối sẽ không dám xuất hiện, trừ phi gia tộc gặp phải nạn diệt môn thì mới có thể.

Đây chính là lý do tại sao mà hễ nhắc đến đại trưởng lão Long Môn, bất cứ kẻ nào ở Cửu Long Thành cũng chỉ có sợ hãi và tôn kính.

Còn có những người tự do đang ẩn nấp trong rừng rậm, trải qua một cuộc sống ẩn cư, đều là những người đã sống không ít năm, cũng là bởi vì sự tồn tại của đại trưởng lão, cho nên mới không dám bước ra khỏi rừng rậm nửa bước.

Lần này, bởi vì cái chết của Dương trưởng lão, thế mà đại trưởng lão đã cho phép bọn họ xuất hiện ở đại chiến Thiên Tuyển. Đối với những lão quái vật này mà nói, thật sự rất có sức hấp dẫn. Bởi vì đa phần những người trong số đó, mặc dù đã từng tham gia đại chiến Thiên Tuyển, nhưng mà cuối cùng vẫn thất bại, cho nên bọn họ thật sự sẽ liều mạng.

“Đi xuống đi.”

Đại trưởng lão khoác tay, Hồng trưởng lão không dám chậm trễ, ôm thi thể của Dương trưởng lão lui ra.

Lúc trong phòng chỉ còn lại một mình đại trưởng lão, khóe miệng của ông ta hơi nhếch lên.

“Phong Thánh, đồ đệ Sở Vĩnh Du của ông, không ngờ tới là năm đó ông lại lựa chọn phương thức thả rông, đúng là đã chọn đúng rồi. Ha ha, muốn đặt chân đến cảnh giới kế tiếp, phải xem xem cậu ta có thể bước qua cửa ải này không?”

Một ngày mới lại đến, Cửu Long Thành không có bất cứ thay đổi nào, đủ để thấy chuyện xảy ra ở nhà họ Yến hoàn toàn được giữ kín như bưng.

“Vĩnh Du, tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.