Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 711



CHƯƠNG 711

Cả người Ngô Siêu đều ngây ra, thật sự là bị lời của Sở Vĩnh Du dọa sợ rồi.

Có điều nghĩ lại, anh Sở chính là anh Sở, nếu như những người khác nói ra, vậy thật sự là nói khoác, nhưng Sở Vĩnh Du…

“Anh Sở, anh thật sự muốn… không không, tôi nói nhảm rồi, thành viên trong liên minh người dị năng tới từ nhiều quốc gia, thật sự làm chủ chỉ có một người, đó chính là người dị năng cấp 10 trong truyền thuyết, minh trưởng của liên minh người dị năng.”

Nói đến đây, Ngô Siêu nhỏ giọng nói.

“Anh Sở, anh nếu như thật sự muốn thu liên minh người dị năng về tay, chỉ cần có thể xử được minh trưởng, vậy thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, những người khác tuyệt đối không dám có bất kỳ dị nghị gì.”

Gọi Ngô Siêu tới, thứ nhất là vì anh ta không biết phía Phồn Hoa có người quen ở liên minh người dị năng, thứ hai là mặc kệ như thế nào, tuy Ngô Siêu trước đây phản nghịch, sau này cũng ngoan rồi, nên đáng được hỏi một phen.

“Ừ, ăn thôi.”

Nghe thấy Sở Vĩnh Du đáp lại đơn giản như vậy, trong đầu Ngô Siêu bắt đầu suy nghĩ linh tinh, đột nhiên đứng dậy nghiêm túc nói.

“Anh Sở, nếu anh có kế hoạch gì lớn, có thể… có thể cũng tính tôi vào không, những ngày về nhà này, tôi cảm thấy mình giống như một cái xác biết đi, vẫn là cuộc sống trước đây thích hợp với tôi hơn.”

Khẽ mỉm cười, Sở Vĩnh Du chỉ vào Phồn Hoa.

“Cô ấy tên Phồn Hoa, xây dựng Tạc Thiên Bang, hoàn toàn là đội ngũ của cá nhân tôi, sau khi thu liên minh người dị năng về tay cũng thì sẽ nhập vào trong Tạc Thiên Bang, nếu như cậu thật sự có lòng này, ngược lại có thể cho cậu một vị trí, làm tốt có thể tiếp tục lên chức, làm không tốt, cũng đừng trách tôi không nể tình.”

Chuyện này… Ngô Siêu đã rất kích động, Sở Vĩnh Du vậy mà bắt đầu xây dựng thế lực của mình, vậy đại biểu chắc chắn là có chuyện gì đó muốn làm, đi theo yêu nghiệt như vậy, tương lai nhất định sáng lạn.

“Cảm ơn anh Sở, tôi nhất định sẽ tận chức.”

Suy nghĩ một lát, Sở Vĩnh Du nói ra dự định cụ thể.

“Vậy thì ba ngày sau đi, ba ngày sau đi một chuyển đến tổng bộ của liên minh người dị năng.”

Ăn cơm xong, khi xuống tầng, Quan Phấn ở quầy thu ngân đã gọi Sở Vĩnh Du lại.

“Anh Sở, anh đừng trách tôi nghi thần nghi quỷ, tôi gọi mấy cuộc điện thoại, Thư Di đều không nghe, liệu có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?”

Sở Vĩnh Du vốn muốn cười mắng vài câu, nhưng nghĩ đến chuyện Ngu Thư Di trải qua ở Nhật Bản trước đó, có suy nghĩ như vậy, ngược lại cũng không kỳ lạ.

Vậy nên anh cảm ứng Sát Khí Ấn trong cơ thể của Ngu Thư Di rồi lập tức đã nhíu chặt mày.

“Anh nói Thư Di đi nơi khác bàn bạc chuyện mở chi nhánh sao?”

Quan Phấn gật đầu.

“Phải, sao vậy anh Sở?”

“Ồ, không có gì, anh yên tâm đi, đoán chắc là vì chuyện gì đó, điện thoại để chế độ yên lặng rồi, đừng lo lắng.”

Có lời này của Sở Vĩnh Du, Quan Phấn thật sự tốt hơn nhiều.

Ra khỏi Thiên Hi Các, Sở Vĩnh Du lái chiếc Brabus G800, nhanh chóng chạy tới nơi nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.