Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 713



CHƯƠNG 713

Chỉ có Nhẫn Hoàng đã xua tay.

“Lui xuống hết đi, các người lên cũng chỉ tự tìm thôi, bởi vì cậu ta chính là Sở Vĩnh Du.”

Sở Vĩnh Du lúc này thật sự không có ngờ, bộ lạc ninja của nước Nhật vậy mà vẫn không chết tâm, đã nháo tới tận Tỉnh Thành, lẽ nào lúc đó anh nên ra tay diệt cỏ tận gốc?

“Anh Sở, phải làm sao?”

Phồn Hoa lạnh giọng mở miệng, ánh mắt rất bình tĩnh, cô ta ở đây, sao có thể để chủ nhân đích thân ra tay, như thế không phải quá rớt giá hay sao, người có thể khiến Phồn Hoa cô ta thật lòng gọi một tiếng chủ nhân, người anh phải đối phó, ít nhất phải là loại cấp bậc như tam thánh võ tôn, Nhẫn Hoàng của bộ lạc ninja gì gì đó của nước Nhật, thật sự nực cười.

“Giết hết đi, nhìn qua thì thấy bình thường làm không ít chuyện xấu.”

Đây là câu trả lời của Sở Vĩnh Du, sau đó đường hoàng đi về phía trước, giống như ở đó không có Nhẫn Hoàng chặn đường.

Fuck!

Một tiếng âm thanh vang lên bất chợt, bộ vest trên người Nhẫn Hoàng xé toạc ra, lộ ra bộ đồ ninja màu vàng thuần bên trong.

“Sở Vĩnh Du! Cậu quá xem thường ninja của nước Nhật chúng tôi, tôi là Nhẫn Hoàng, hôm nay để cậu mở rộng tầm mắt…”

Lời chưa nói hết, Phồn Hoa không biết đến tới trước mặt ông ta từ khi nào, tay phải đã xuyên vào trong bụng của ông ra, túm lấy trái tim đang đập.

“Anh Sở muốn ông chết, ông không được phép mở miệng nữa.”

Nhẫn Hoàng cực kỳ kinh hãi, đến lúc này, ông ta thậm chí ngay cả một nhẫn thuật cũng chưa kịp thi triển.

Từ từ ngoảnh đầu, muốn liếc nhìn Sở Vĩnh Du lần nữa, người đàn ông mà mình xem thường lại chỉ phái ra một thủ hạ thì đã tiêu diệt được mình.

Đáng tiếc, sau cái siết tay của Phồn Hoa, ông ta cảm nhận rõ ràng trái tim bị bóp nát, cả người dần dần ngã ra sau.

Những người khác đều há to miệng, ai nấy đều quỳ trên đất, đây không phải là sợ hãi, mà là tín ngưỡng trong lòng vào lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.

Đây là Nhẫn Hoàng tối thượng của bộ lạc ninja của nước Nhật bọn họ, Nhẫn Hoàng lợi hại nhất, vậy mà… vậy mà chết như vậy? Bọn họ làm sao dám tin.

Những điều này, Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không để ý, bế Ngu Thư Di đi ra khỏi cửa lớn, không đến một phút thì Phồn Hoa đã đi ra theo, vết máu ở khắp hai tay đã rửa sạch.

“Che giấu rất sâu, cô vậy mà là cửu bộ Võ Vương thật sự, xem ra thân phận thật sự của cô, e rằng cũng không đơn giản như vậy.”

Không sai, vừa rồi xem như là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nhìn thấy Phồn Hoa ra tay, cũng có hơi kinh ngạc một phen.

Phồn Hoa là Cửu bộ Võ Vương thật sự, không phải là loại ngụy cửu bộ Võ Vương như Văn Tông Miểu, chênh lệch ở đây, cực kỳ lớn rồi.

Tuy lớn mạnh giống như chín gia tộc lớn ở Cửu Long Vực, cũng không ai có thể trở thành Cửu bộ Võ Vương thật sự thì đủ để tưởng tượng rồi.

“Anh Sở, nếu như anh muốn biết, tôi bây giờ có thể nói hết cho anh, sẽ không giữ lại chút gì cả.”

Đột nhiên, Phồn Hoa quỳ một chân xuống, vẻ mặt chân thành, Sở Vĩnh Du nhìn mà cảm thấy đau đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.