Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 74: Ba người hỏi tội





Hơn sáu giờ sáng, Đồng Ý Yên bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường.

“Bà xã ơi, em có cần phải khoa trương như vậy không?”

Liếc Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên vừa chuẩn bị thay quần áo vừa nói.

“Nói nhảm! Em cảm thấy tràn đầy năng lượng, tỉnh thần hăng hái, tại sao bữa sáng vẫn chưa mang đến?”

Vừa nói, Đồng Ý Yên vừa cởi nút áo ngủ, thấy Sở Vĩnh Du đang nhìn chằm chằm, không nhịn được nói.

“Còn nhìn?”

“Ò!"

Sở Vĩnh Du đành chịu, chỉ có thể đứng lên, trước mắt xem ra vợ vẫn chưa tha thứ cho anh.

Cả nhà ra ngoài, trên đường đi, Đồng Ý Yên ôm Hữu Hữu, sau đó nói với Sở Vĩnh Du đang lái xe:

“Buổi chiều em sẽ xem có thể dành vài tiếng đi thuê nhà trước hay không, đúng rồi, hôm nay anh đưa Hữu Hữu đến công ty, có người nhìn thấy lại nói xấu, anh chỉ cần toàn tâm toàn ý ở nhà làm tròn trách nhiệm một người ba là được rồi.

“Được.”

Xe đến cổng công ty, Đồng Ý Yên vừa xuống xe thì bị mấy người bao vây, Sở Vĩnh Du dặn đi dặn lại Hữu Hữu một câu, rồi cũng xuống xe, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện rồi.


Quan sát tỉ mỉ mới phát hiện lại là mấy người thừa cơ hãm hại trong bữa tiệc thương lượng ký hợp đồng lần trước, nhưng lúc này, nét mặt ai cũng tươi cười vui vẻ.

“Chủ tịch Đồng, công ty chúng tôi với Thiên Nguyên có quan hệ thân thiết, cô xem bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng lại được không?”

“Chủ tịch Đồng, ngài phải hiểu cho chúng tôi chứ, trước đây là do Đồng Tinh Minh cưỡng chế chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào khác."

“Tôi đã sớm nhìn ra Thiên Nguyên là một công ty có tiềm lực, dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Đông thì nhất định có thể phát triển huy hoàng.”

Cứ như vậy, bạn một câu, tôi một câu, nịnh hót cũng không được, chỉ là Ôn tổng đó, miệng cười không khép lại được, lúc đó không phải do có lí do đột xuất, chắc chắn vẫn tiếp tục.

Nhìn mặt mũi những người này, Đồng Ý Yên nghĩ tới những lời trước đây của Sở Vĩnh Du, lạnh lùng nói.

“Hợp đồng đương nhiên có thể ký, giống như đã nói trong bữa tiệc, nên hạ giá xuống một chút, nhất định phải hạ giá, nếu không thể chấp nhận thì thôi."

Nghe được những lời này, ai cũng thất vọng, nếu như không phải là do Đông Tình Minh thì bọn họ làm sao có thể tổn thất lớn như vậy, nhưng cho dù lợi nhuận thấp, hợp đồng này cũng phải ký, sau khi ràng buộc với Tập đoàn Chúc Thị, rõ ràng Thiên Nguyên sẽ bay lên trời, muốn cản cũng cản không được.

Sau đó, mấy người vội vàng đến Công ty bất động sản Thiên Nguyên.

Đồng Ý Yên cũng quay trở lại, bởi vì vừa nấy vội vội vàng vàng, nhìn thấy Hữu Hữu nằm nhoài bên cửa sổ, miệng pi pô pi pô, vô cùng đáng thương.

Vừa mở cửa xe, ôm lấy Hữu Hữu, trong mắt Đồng Ý Yên toàn là sự áy náy.

“Hữu Hữu ngoan, mấy ngày hôm nay mẹ bận, không có thời gian chơi cùng Hữu Hữu.”

Hữu Hữu hình như đang cố gắng khống chế để bản thân không khóc.

“Vâng vâng, Hữu Hữu biết mà, mẹ phải đi làm, mẹ của anh Lâm Sinh ở nhà làm việc, mẹ phải ra ngoài làm việc, vâng vâng, con rất ngoan."

Lúc này, Sở Vĩnh Du đang muốn lại gần Hữu Hữu, đột nhiên có một giọng nói xuất hiện bên tai.

“Hữu Hữu! Nhìn xem dì mua quà gì cho con nè?”

Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên xuất hiện, ôm một con gấu bông khủng long nhỏ, vừa nhìn thấy thì Hữu Hữu đã vỗ tay vui vẻ

“Wow! Là thắn lẫn gai, con rất thích, cảm ơn dì, dì thật tốt với con”

Hữu Hữu ôm con gấu bông khủng long không chịu buông, Đồng Ý Yên lạnh nhạt nhìn đứa em gái này của mình một hồi.

“Chị làm em thất vọng rồi, em cho rằng Hữu Hữu là sản phẩm khôi phục quan hệ của em sao? Khi nào tâm trạng tốt thì được, tâm trạng không tốt thì giận cá chém thớt bất cứ lúc nào sao? Rời khỏi đây, gấu bông cũng cầm đi!”

Đột nhiên, Đồng Hiểu Tiêm vậy mà lại khóc, vừa lau nước mắt, vừa tủi thân nói.

“Chị, em... em biết sai rồi, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, mấy ngày hôm nay em nhìn thấy ba cũng không đi làm ở nhà máy gạch, nằm dí ở trong nhà, mẹ cũng lén lút khóc mấy lần, em biết bản thân thật sự làm sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”

Bộ dạng này của em gái, từ trước đến nay Đồng Ý Yên chưa từng nhìn thấy, cả người ngây ra một lúc.

“Dì nhỏ không khóc, con có thằn lằn gai, con bảo vệ dì ”


Lời của Hữu Hữu làm Đồng Ý Yên giật mình, phần nào bị kích động, nhẹ nhàng ôm Đồng Hiểu Tiêm rồi nói:

“Không khóc nữa, em có thể biết lỗi sai của bản thân là tốt rồi, thế này, bây giờ trước tiên chúng ta về nhà một chuyến.”

Nhìn thấy như vậy, Sở Vĩnh Du cũng cười, ai không hy vọng gia đình hòa thuận đoàn viên, hy vọng lần này Đồng Hiểu Tiêm là thật sự nhận ra lỗi sai của bản thân rồi.

Gọi điện thoại thu xếp ổn thỏa với Lam Mi, mấy người lái xe về nhà.

Vừa vào đến cửa, Đồng Thế Tân chạy ra, rõ ràng có chút kích động.

“Yên Yên!"

Mới có mấy ngày mà nhìn ba đã già hơn rồi, trong mắt Đồng Ý Yên cũng sương mù dày đặc.

“Ba, con xin lỗi”

Ôm lấy Đồng Ý Yên, Đồng Thế Tân nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nói.

“Không sao, không sao, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Hữu Hữu cũng vui vẻ dang tay ra muốn ôm.

“Ông nội, bà nội.”

Một tiếng gọi này, Tư Phu ở bên cạnh mới xem như là có phản ứng, lúc này Đồng Ý Yên cũng nói.

“Mẹ, xin..."

“Đừng nói nữa, qua rồi thì để nó qua đi, quan trọng nhất là cả nhà chúng ta đều bình an hạnh phúc.”

Nói xong, lại gần Hữu Hữu, Tư Phu cười rồi nói.

“Hữu Hữu, mấy ngày hôm nay Lâm Sinh đều tìm con đó, bà nội đưa con đi gặp nó, có được không?”

“Vâng ạ, vâng ạ.”

Đến lúc này, hòn đá đè nặng trong lòng Đồng Ý Yên cũng vơi đi, cô không phải là không nghĩ, với lại mấy ngày hôm nay bận quá không có thời gian, nếu như không phải là Đông Hiểu Tiêm chủ động tới xin lỗi, khi rảnh rỗi, nhất định vẫn sẽ suy nghĩ lung tung.

“Vậy được rồi, con đi làm đây.”

“Chị, em cũng phải đến trường rồi, sáng nay đã bỏ mất một tiết rồi.”

Trong nhà rất nhanh chỉ còn lại Đông Thế Tân và Sở Vĩnh Du.

“Cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa rồi, ba cũng phải nhanh chóng đến nhà máy gạch xem thử.”

Chuẩn bị xong, đợi khi Đồng Thế Tân ra ngoài, trong sân xuất hiện liên Đồng An Thái, Đông Tinh Minh và Đồng Kiến Văn.


Đứng ngây ra một lúc, Đồng Thế Tân theo thói quen muốn gọi một tiếng ba, nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

“Các người có việc gì sao?”

Đồng Tinh Minh cảm thấy không hài lòng.

“Đồng Thế Tân, bảo Sở Vĩnh Du cút ra ngoài!”

Thái độ như thế, Đồng Thế Tân cũng không thay đổi sắc mặt.

“Đông Tinh Minh, mày cũng không còn nhỏ nữa, biết ngôn ngữ lịch sự cơ bản nhất là gì không?”

“Tôi biết cái rắm, anh không biết con rể tốt của anh đã làm gì không?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng đi ra, nghỉ hoặc hỏi.

“Tôi đã làm cái gì? Bản thân tôi hình như còn không rõ.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Đông An Thái bắt đầu mở miệng.

“Sở Vĩnh Du, cậu có ý gì? Việc chọn lại địa chỉ phân hiệu Thiên Hải Lục Tiểu ở thành phố Ninh, thật sự là cậu làm sao?”

Lời vừa nói ra, Đồng Kiến Văn ở bên cạnh liên nói.

“Ba! Thật sự là chuyện bé xé ra to rồi, Sở Vĩnh Du này là phế vật, nó có thể quen biết nhân vật nổi tiếng của Thiên Hải sao? Chúng ta tới đây hoàn toàn là lãng phí thời gian mà."

Đồng Thế Tân xem như đã hiểu rõ vấn đề rồi, đương nhiên ông ta biết tình hình của khu chung cư Đại Linh Hoa Viên của Công ty bất động sản Hoa Phong, cho nên nói.

“Cũng là anh cả còn có chút đầu óc để suy nghĩ, mọi người đừng tạt nước bẩn lên người Sở Vĩnh Du nữa.”

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du võ bả vai của Đồng Thế Tân, sau đó nhìn ba người nhà họ Đồng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, dường như còn mang một chút giêu cợt.

“Xem ra các người là nghe lời của cô mà tới đây, không sai, là tôi làm. Với lại, Sở Vĩnh Du tôi nói Thiên Hải Lục Tiểu xây ở đâu thì nó nhất định phải xây ở đó.”

“Nghe đã hiểu chưa? Hiểu rồi thì các người có thể cút.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.