Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 75: Phép khích tướng có tác dụng với tôi





“Giọng điệu thật lớn, thái độ thật là điên cuồng!”

Đồng An Thái hừ lạnh, người cháu rể này bây giờ thật sự muốn cưỡi lên đầu ông ta đi j.

“Sở Vĩnh Du, cẩn thận miệng lưỡi đừng có nói quá, tôi nói cho cậu biết, điểm trường của Thiên Hải Lục Tiểu cuối cùng vẫn sẽ xây dựng ở địa điểm ban đầu, nếu như không tin, chúng ta có thể đánh cược, cậu có dám hay không!”

Đột nhiên, với một câu nói của Đồng Tỉnh Minh, ánh mắt Sở Vĩnh Du híp lại.

“Ông là cái gì mà có tư cách đánh cược với tôi?”

“Cậu!

Có thể nói là Đông Tinh Minh rất tức giận, nhưng quan trọng là đánh không lại nên chỉ có thể cười nhạo nói.

“Ha ha, xem ra cậu cũng chỉ là mạnh miệng, đúng lúc Thiên Hải Lục Tiểu có tin tức, cậu mới mượn được gió đông. Nếu không có gan thì sau này nói ít đi vài câu.”

“Ba, chúng ta đi thôi, chuyện đã được xác nhận, không liên quan đến Sở Vĩnh Du, cậu ta chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi nhát gan thôi.

Một tiếng cười khẽ vang lên, Sở Vĩnh Du lần nữa lên tiếng.


“Ông khoan hãy nói, thứ mà con người tôi không chịu đựng được nhất là khi người khác dùng phép khích tướng, nhất là loại tôm tép nhãi nhép như ông. Muốn chết nhanh, nói khích tôi hoàn toàn là một sự lựa chọn sáng suốt. Nói một chút về tiền đặt cược đi.”

Trong mắt lóe lên một tia đắc ý, vẻ mặt Đồng Tinh Minh không thay đổi, trâm giọng nói.

“Được, nếu như Thiên Hải Lục Tiểu vẫn xây dựng ở địa điểm ban đầu thì cậu phải để con trai tôi và Đông Hiếu Kiệt đánh mười phút, không được đánh trả, không được trốn tránh, toàn bộ tự gánh lấy hậu quả, dám không?”

Đồng Kiến Văn ở một bên cũng hiện lên sự hận thù, Đồng Hiểu Kiệt con của ông ta suýt chút nữa đã đoạn tử tuyệt tôn.

“Đương nhiên có thể, nếu như Thiên Hải Lục Tiểu được xây dựng xung quanh Đào Hinh Viên thì Đông Tử Họa phải cởi sạch quần áo nhốt vào lông sắt xuất hiện tại hội đấu giá của nhà họ Trần và được bán đấu giá như một món hàng.”

Đào Hinh Viên? Đó hình như là dự án bất động sản đợi khai thác mới nhất của Thiên Nguyên.

Đồng Tinh Minh không chút do dự, hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.

“Được! Một lời đã định.”

Ba người lên xe, Đông Kiến Văn điều khiến xe ra khỏi cư xá, Đồng An Thái ngồi phía sau đang nhắm mắt nói.

“Tinh Minh, có nắm chắc toàn vẹn không?”

Đồng Tinh Minh cười nói.

“Ba, con đã đặc biệt bảo ba và anh cả đi theo con để diễn vở kịch này sao có thể không nắm chắc! Con rể tương lai của con là một người có năng lực, người thay thế Lục Tân mà cậu ta để lại đây đã trở về, con nói với cậu ta chuyện này, cậu ta lập tức đồng ý, ở ngay trước mặt con gọi cho một nhân vật lớn của Thiên Hải, đối phương nói rõ đó là việc rất nhỏ.”

Đang nói thì chuông điện thoại di động vang lên, Đồng Tinh Minh vui vẻ.

“Nhìn xem, bạn học Chủ nhiệm phòng giáo vụ của Thiên Hải Lục Tiểu gọi điện thoại tới, tám mươi phần trăm là có tin tức gì đó, mọi người nghe một chút đi, để trong lòng cũng biết chút ngọn nguồn.”

Kết nối, loa ngoài được bật lên và lập tức có tiếng nói từ bên kia truyên đến.

“Tinh Minh à, cậu xem cậu không có suy nghĩ hả, có thể tìm được mối quan hệ cứng như vậy, trước đó còn tìm tôi, người bạn học cũ này làm gì? Có phải là thăm dò tôi không?”

Trong mắt ba người nhà họ Đồng đều hiện lên một tia mừng rỡ, không ngờ có tác dụng nhanh như vậy.

“Dĩ nhiên là không phải, cũng chỉ là gần đây quen biết một người, cậu cũng biết là điểm Thiên Hải Lục Tiểu có ảnh hưởng như thế nào đối với cư xá mới của công ty tôi rồi đấy.”

Lời này là sự thật, giá cả và mức độ phổ biến của phòng học chính và không phải phòng học chính hoàn toàn chính là trên trời và dưới đất.

“Ha ha, vậy tôi chúc mừng trước nhé, người lần này cậu tìm dù có ai thăm hỏi chủ tịch đoán chừng cũng đều vô ích, trường học của chúng tôi đang thu xếp, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức thông báo trên Website chính thức.”


“Được được, cảm ơn bạn học cũ”

Sau khi cúp điện thoại, Đồng An Thái nở nụ cười và nhắm mắt lại một lần nữa, Đồng Kiến Văn thì căm hận nói.

“Sở Vĩnh Du, nếu con trai tôi và Tử Họa không đánh cậu thành thiểu năng trí tuệ và tàn tật trong vòng mười phút thì sau này Đồng Kiến Văn tôi sẽ theo họ của cậu, một thằng nhãi con chết bầm mà dám đối đầu với toàn bộ nhà họ Đồng chúng tôi thì đây chính là kết cục!"

Mà trong sân, Đồng Thế Tân trâm mặc một hồi rồi đột nhiên mỉm cười, vỗ vỗ vào vai Sở Vĩnh Du.

“Cứ làm mạnh tay, ba ủng hộ con. Cảnh ngộ của Hữu Hữu, cả đời họ cũng không thể bôi thường được. Nhưng ba còn có một câu, đàn ông muốn tìm đường chết, phải làm trong phạm vi năng lực của mình. Vĩnh Du, cho dù bốn năm con nhập ngũ đã trải qua những gì, có chỗ dựa như thế nào, nhưng phải nhớ rõ một điều, đừng mang bất kỳ tai họa ngầm nào vào trong nhà, hiểu chưa?” Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Ba, yên tâm đi.”

Cùng lúc đó, Lãnh Tiểu Mạt, người đang ở phòng chờ của cửa hàng BMW 4S mà trước đó Sở Vĩnh Du đã đến, được người ta gọi tên.

“Tiểu Mạt, ngoài cửa có người tìm, chẳng những là một soái ca, hơn nữa còn lái một chiếc xe thể thao Lamborghini, bạn trai cô à?”

Lãnh Tiểu Mạt cũng sửng sốt một chút, không ngoảnh đầu trả lời, vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài đã có một số người vây xem, có khách hàng, cũng có cả nhân viên bán hàng, dù sao cũng là Lamborghini, nhất là giờ phút này người thanh niên đeo kính râm tựa vào mũi xe quả thực cũng rất đẹp trai.

Sau khi Lãnh Tiểu Mạt xuất hiện, có chút không thể tin hỏi.

“Anh... anh tìm tôi?”

Người thanh niên hơi nhếch khóe môi lên, bỏ kính râm xuống, cười nói.

“Tiểu Mạt, không nhận ra tôi rồi?”

Nhìn khuôn mặt này, Lãnh Tiểu Mạt suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục một tia sáng lóe lên, kinh ngạc thốt lên.

“Trời ạ! Cậu là Nguyễn Phong?”

Nguyên Phong, bạn học cùng lớp cấp ba với Lãnh Tiểu Mạt, tuy nhiên vào nửa cuối học kì hai của năm lớp mười một đã chuyển trường, cho nên Lãnh Tiểu Mạt mới phải nhớ lại lâu như vậy.

Nhìn thấy người thanh niên khẽ gật đầu, Lãnh Tiểu Mạt như muốn phát điên.

Thế giới thay đổi rồi sao? Nguyễn Phong, người năm đó đi theo sau mông Vương Cường chơi bóng rổ, nhà ở nông thôn, thế mà lắc mình biến thành kẻ có tiền? Chỉ riêng chiếc Lamborghini này đã đủ để đập phát chết luôn rất nhiều kẻ gọi là người có tiền.

Cô là nhân viên bán xe, sao có thể không hiểu rõ về xe chứ, chiếc xe này là Lamborghini AVentador, hơn nữa còn là SV.J63 phiên bản đặc biệt, giá mấy chục tỷ đồng, quả thực là giàu vô nhân tính.

“Có thể nhớ nhanh như vậy cũng không tệ, liên lạc với lớp trưởng biết cậu bán xe ở đây nên tôi tới.”


Lãnh Tiểu Mạt vô cùng kích động, để ý Nguyễn Phong sao lại giàu có làm gì? Tới tìm tôi, chẳng lẽ là muốn theo đuổi tôi, bảo tôi làm bạn gái của cậu ta?

“A Phong, cậu...”

“Ha ha, vẫn gọi rất thân mật. Lãnh Tiểu Mạt, tôi đã hỏi thăm tình hình của cậu. Để tôi nói như thế này, ở ngay trước mặt những người đó, nếu như cậu thừa nhận mình là gái điếm, vậy thì tôi có thể bao nuôi cậu, tiền sinh hoạt một tháng chín trăm triệu, mua sắm đồ tính riêng, thế nào?”

Cái gì?

Lãnh Tiểu Mạt sững sờ, những người khác bắt đầu nhỏ giọng chỉ trỏ.

“Người đàn ông này thật ghê tởm, cái gì cũng nói ra được, nếu là tôi thì sẽ trực tiếp đi lên vả miệng anh một cái."

“Cô thôi đi, tác phong của Lãnh Tiểu Mạt trong cửa hàng có ai mà không biết, vẫn luôn làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết, người ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Ha ha, có trò hay để xem, tôi đoán là chắc chắn Lãnh Tiểu Mạt sẽ mất tự nhiên mắng vị soái ca cường hào này.”

Cuối cùng dường như Lãnh Tiểu Mạt quyết tâm, mở miệng nói.

“Tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng có điều kiện, cậu nhất định phải giúp tôi phá đổ một người bạn học cũ của chúng ta, Sở Vĩnh Du”

Nguyên Phong nhún vai.

“Một tên rác rưởi ngay cả tên tôi cũng không nhớ rõ, cũng đáng được cậu đưa ra làm điều kiện sao?”

Đến lúc này, Lãnh Tiểu Mạt hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt biến hóa khôn lường, ôm cổ Nguyễn Phong, quyến rũ nói.

“Hì hì, vậy Lãnh Tiểu Mạt tôi chính là gái điếm, mau tới bao nuôi tôi đi."

Giờ phút này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, điên cả rồi, trên thế giới này còn có người phụ nữ hèn như vậy sao?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.