Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 804



CHƯƠNG 804

Mà bây giờ, những lời của Sở Vĩnh Du thật sự đã chọc giận ba của anh ta.

“Khiến nhà họ Tàng tôi giảm đi vài nhân khẩu? Khẩu khí thật lớn, nước R cỏn con, dám có người nói loại chuyện với tôi như vậy sao?”

Một lên một bước, khí thế của Tàng Thiên Mẫn càng tăng thêm vài phần, có một loại cảm giác muốn đánh chết Sở Vĩnh Du tại đây.

Sở Vĩnh Du cũng đứng dậy, đi vài bước tới trước người Tàng Thiên Mẫn, tuy không có bất kỳ dao động khí thế gì, nhưng cũng không hề sợ hãi.

“Tôi nói rất nghiêm túc, ông nghe hay không là chuyện của ông, bây giờ tôi muốn ông làm bảo đảm, bảo đảm cháu trai của ông sẽ không tiếp tục đánh những bạn nhỏ khác, bảo đảm con trai của ông có thể nghiêm túc dạy dỗ con của anh ta, nếu không hai người bọn họ sẽ phải bị phạt tù một năm.”

Lúc này, Tàng Thiên Mẫn thật sự bị chọc tức tới cười, xem ra, ông ta không phát huy một lần, những người nước R này căn bản không biết cách biệt giữa bọn họ rốt cuộc rõ ràng như nào.

Tuy nhiên vào lúc này, đồng tử của ông ta lại co rút, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Sở Vĩnh Du đeo ở tay phải, trong lòng tràn ngập sự khó tin.

“Cậu! Đây… đây là nhẫn Vũ Lam sao?”

Tàng Thiên Mẫn thật sự sắp điên rồi, nơi này là trái đất, vậy mà có thể nhìn thấy nhẫn Vũ Lam? Nhưng chuyện này sao có thể chứ?

Nghe thấy lời này, tới phiên Sở Vĩnh Du băn khoăn.

“Ông vậy mà biết nhẫn Vũ Lam?”

Cho rằng như vậy là vì Khổng Lưu đã nói, cả Huyền Hoàng Tinh, chủ nhân có nhẫn Vũ Lam chính là thiếu chủ, gia tộc đỉnh cấp, ngoài Khổng Thị bọn họ thì chỉ có hai nhà khác, bởi vì vài nguyên nhân nào đó, gia tộc Khổng Thị sau khi trưng cầu sự đồng ý của Sở Vĩnh Du, không có tuyên bố với hai nhà khác.

Vậy nên tại sao Tàng Thiên Mẫn tại sao lại biết?

“Ồ, tôi nhớ ra rồi.”

Tự nói một cậu, Sở Vĩnh Du mới nghĩ tới Khổng Lưu đã nói một câu, đó chính là lúc đầu lúc muốn đến Huyền Hoàng Tinh, Đồng Ý Yên cũng muốn đi theo, bị Khổng Lưu cản, nói Sở Vĩnh Du mang nhẫn Vũ Lam, ở Huyền Hoàng Tinh sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng Đồng Ý Yên đi rồi thì không thể bảo đảm.

Như thế thì thấy người của Huyền Hoàng Tinh, chắn đều biết nhẫn Vũ Lam.

Khi ở đó, anh cũng có ra ngoài vài lần, thời gian khác không phải là đang tu luyện thì là ở bên Hữu Hữu, cho dù ra ngoài cũng có Khổng Lưu đi cùng, cho nên quên mất điểm này.

“Thật sự là nhẫn Vũ Lam sao?”

Tàng Thiên Mẫn sững sờ, nhưng trong lòng lại có chút không chắc, dù sao nơi này là nước R, sao có thể có người có nhẫn Vũ Lam.

Thấy vậy, Sở Vĩnh Du lập tức thay đổi dòng suy nghĩ trong lòng, có thể thuận tiện giải quyết, chắc chắn tốt hơn trực tiếp dùng võ lực, cho nên rút điện thoại gọi một cuộc.

“Thiếu chủ!”

“Khổng Lưu, Tàng Thiên Mẫn ông biết không?”

Khổng Lưu ở đầu bên kia nói luôn.

“Bẩm thiếu chủ, mười triệu dân di cư tới trái đất đều là những người ở tầng thấp của Huyền Hoàng Tinh, tôi không thể biết, sao vậy? Người đó trêu chọc tới thiếu chủ sao? Người đang ở đâu? Tôi bây giờ đi qua, dám trêu chọc thiếu chủ, buộc phải diệt tộc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.