Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 830



CHƯƠNG 830

Mặt đất vốn nứt ra, vậy mà bắt đầu nhanh chóng khép lại, khiến cho sắc mặt của Sở Vĩnh Du cực kỳ khó coi.

Tác dụng của Liệt Địa còn chưa biến mất, lại bị lão giả kết thúc trước bằng một cước, có thể thấy ông lão này, thực lực rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.

“Nếu cậu đã động thủ, vậy thì mãi mãi ở lại nơi này đi.”

Lời nói của lão giả vốn có chút ma mị khủng khiếp rồi cười khà khà.

“Sở Vĩnh Du, đây là chính cậu tìm chết, đi chết đi!”

Tay phải của lão giả từ từ đưa ra, Sở Vĩnh Du lập tức cảm thấy mình dường như bị khóa chặt, tránh cũng không tránh được, mặc kệ lão giả muốn tung ra chiêu thức gì, cũng chỉ có thể cứng đối cứng.

Anh đã là Hóa Long Cảnh đỉnh phong, chiêu thức Liệt Địa mạnh nhất cũng không có tạo ra chút tổn hại gì cho lão giả, lần này, thật sự có thể đỡ được sao?

Vấn đề mấu chốt là ông lão này rốt cuộc là ai, sao lại biến thái như vậy, nếu Khổng Lưu ở đây, có thể đánh lại được hay không cũng là hai chuyện khác nhau.

Cách không đánh ra một chưởng, khóe miệng của lão giả hơi nhếch lên, bởi vì ông ta biết, mọi thứ đều kết thúc rồi.

Cả căn phòng đột nhiên chấn động, giống như sắp sụp đổ.

Sở Vĩnh Du cảm nhận có một loại lực lượng nhìn không rõ hướng về phía anh, ở trước mặt loại lực lượng này, bất kỳ phản kháng nào, cũng là vô ích.

Phải chết rồi sao? Thật không cam tâm.

Gừ!

Một tiếng thú gầm đột nhiên bạo phát ở trong căn phòng, tiếng gầm rú này, không giống như hổ sư tử gì đó, có loại cảm giác đánh thẳng vào linh hồn của con người.

Sắc mặt của lão giả bên kia thay đổi, không sai, chỉ một tiếng thú gầm đột nhiên vang lên thì sắc mặt thay đổi.

Chỉ thấy trước người Sở Vĩnh Du đột nhiên nhiều thêm một con dã thú màu trắng, thân hình tương tự như hổ Đông Bắc, chứ trái đất tuyệt đối không có loại này.

Đầu của nó có cái bờm mọc không dài không ngắn, có hơi giống sư tử, phần mặt có hơi nhô ra, như sói như hổ, bốn cái răng nanh rắc bén lộ ra, khuôn mặt cực kỳ hung dữ.

Nói từ vẻ ngoài, loại màu trắng thuần tự nhiên đó, thật sự quá đẹp.

Tuy nhiên chính một dã thú không biết đột nhiên xuất hiện như vậy, chỉ gầm một tiếng thì trực tiếp đánh tan một chưởng cách không đánh ra của lão giả.

“Mặc Lục?”

Sở Vĩnh Du cũng chấn động, dã thú màu trắng thuần hiện nay chắn ở trước mắt anh, tuyệt đối là Mặc Lục, dù sao có một loại liên kết giống như cảm ứng tâm linh với anh.

Nhưng vấn đề là nó to bằng bàn tay, tại sao đột nhiên lại biến lớn như vậy.

Ông lão bên kia tỉnh lại, vậy mà không nói hai lời, mang Lam Mị có hơi trợn mắt há hốc mồm chạy, tốc độ rất nhanh, Sở Vĩnh Du thật sự nhìn không kịp.

“Mặc Lục! Chặn bọn họ!”

Ông lão đó thì không sao, nhưng Lam Mị buộc phải chết, nếu không anh làm sao xứng với con gái.

“Gừ.”

Mặc Lục gầm khẽ một tiếng với Sở Vĩnh Du, Sở Vĩnh Du sững người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.