Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 84: Hàng xóm mới





Tút tút tút!

Điện thoại bị cắt ngang, Sở Vĩnh Du lập tức chạy đến quán bar Thanh Phong, chạy đến bên cạnh Trương Nhí ở quầy bar.

"Văn phòng ông có máy tính không?"

Trương Nhí bị giật mình, gật đầu theo bản năng, lúc này Sở Vĩnh Du chạy ào vào văn phòng.

Lúc này, anh căn bản không có thời gian đi hỏi tại sao Đồng Hiểu Tiêm lại bị bắt cóc vân vân, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Mã Trạch.

"Tra định vị điện thoại Đồng Hiểu Tiêm cho tôi, nhanh!"

"Vâng thưa ngài."

Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn Đồng Hiểu Tiêm gửi đến, bên trong là tài khoản nhận tiền, Sở Vĩnh Du thuận tay cũng gửi số tài khoản cho Mã Trạch.

Sau khi thao tác một lúc trên máy tính, 3 tỷ thuận lợi gửi đến số tài khoản kia.

Sau một giây, điện thoại lại lần nữa vang lên, Đồng Hiểu Tiêm lại gửi đến một tin nhắn, trên đó là định vị, còn thêm một câu.


"Được rồi, hợp tác vui vẻ, đứa con gái này trong kho hàng bên cạnh định vị, nhanh lên đi, ở đây rất nhiều chuột, tôi cũng không thể cam đoan cô ta có bị chuột ăn hết hay không."

Đứng dậy, Sở Vĩnh Du nhìn Trương Nhí đứng một bên.

"Lái xe, đưa tôi đến chỗ này."

"Được."

Lúc ra khỏi quán bar, Mã Trạch cũng gửi định vị điện thoại Đồng Hiểu Tiêm đến, cùng với bọn cướp gửi đến, địa điểm không có gì thay đổi, ít nhất nói rõ tên bắt cóc này không đùa giỡn anh.

Trương Nhí cũng biết Sở Vĩnh Du rất lo lắng, cho nên trên đường phóng nhanh như điện, đi về phía ngoại thành.

Trên đường, Mã Trạch gọi lại.

"Thưa ngài, bên phía tài khoản không tra được gì cả, giống như những người lừa đảo tín dụng kia vậy, tiền của ngài vừa chuyển ra, lập tức bị chuyển đi, sau đó được chia ra xuống nhiều tài khoản ngân hàng, gần như không tra được ngọn nguồn, những người này tuyệt đối là chuyên nghiệp."

"Tôi biết rồi."

Chỉ cần Đồng Hiểu Tiêm bình an vô sự, 3 tỷ đương nhiên không sao cả, nhưng bắt cóc lần này, nếu như chỉ là loại thấy Đồng Hiểu Tiêm chạy Mercedess - Benz mà nhất thời nổi hứng thì tốt, nhưng nếu như là loại có chủ mưu, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Đến nơi định vị, Sở Vĩnh Du nhìn quét qua, lập tức phát hiện một kho hàng bỏ hoang, lập tức chạy đi.

Đi vào bên trọng, một bóng đèn màu vàng mờ mờ đung đưa, dưới chân anh, trên một cái gì, Đồng Hiểu Tiêm bị trói lại, trong miệng còn bị nhét khăn.

"Hiểu Tiêm!"

Ít nhất trong lòng Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng thở ra, sau khi vội vàng mở khóa, Đồng Hiểu Tiêm lập tức nhào vào trong ngực Sở Vĩnh Du.

"Anh rể! Hu hu, em rất sợ, em rất sợ."

Vỗ nhè nhẹ sau lưng, Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng an ủi.

"Không sao chứ, anh rể ở đây, không sao rồi."

Hòa hoãn một lúc, Sở Vĩnh Dư mới hỏi.

"Hiểu Tiêm, bọn họ không làm gì em..."


Đồng Hiểu Tiêm ra sức lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa nói.

"Không có, hình như bọn họ chỉ cần tiền, anh rể, cảm ơn anh đã cứu em, lúc ấy em thật sự sợ hãi, không biết vì sao lại gọi cho anh."

"Mọi thứ đều đã qua rồi, đi thôi, có muốn nói với chị em không, tự em lựa chọn."

Ra khỏi kho hàng, Đồng Hiểu Tiêm mới trả lời vấn đề này.

"Anh rể, em nghĩ kỹ rồi, không nói với bọn họ thì tốt hơn, đỡ cho bọn họ lo lắng, em trực tiếp quay về trường, rồi xin nghỉ hai ngày nghỉ ngơi ở ký túc xá."

Sở Vĩnh Du không nói thêm gì, xem ra đối phương thật sự chỉ tống tiền, không làm gì với Đồng Hiểu Tiêm, giống như Mã Trạch nói, những người này đều là chuyên nghiệp, nếu không phải biết rằng, Đồng Hiểu Tiêm là con gái, tùy tiện làm cái gì đó, tuyệt đối sẽ để lại tâm lý oán hận.

Lên xe Trương Nhí, Sở Vĩnh Du còn chưa hỏi, Đồng Hiểu Tiêm đã chậm rãi mở miệng nói.

"Em uống rượu với bạn ở quán nướng cạnh trường, sau đó bọn họ muốn đến quán bar chơi, em có hơi mệt, kết quả lúc quay về trường, đột nhiên có một chiếc Minibus dừng lại, sau đó em đã mất đi ý thức."

Nhăn mày lại, Sở Vĩnh Dư trầm ngâm một lúc mới hiểu ra.

"Hai điểm, thứ nhất, có thể là chiếc Mercedes em mới lái bị người có lòng thương nhớ, nhưng mà điểm này không lớn, xã hội ngày này, xe mấy trăm triệu cũng không thể đại biểu là người có tiền; điểm thứ hai, vậy thì muốn tìm từ trên người Yên Yên."

Đồng Hiểu Tiêm bừng tỉnh ra.

"Anh rể, anh là nói chị em? Chẳng lẽ bởi vì bây giờ chị ấy là chủ tịch công ty bất động sản Thiên Nguyên, có đối thủ cạnh tranh hay gì khác, cho nên mới lựa chọn xuống tay với em sao?"

"Cũng chỉ là có thể, nhưng nếu như là nhằm vào chị em, chỉ đòi 3 tỷ, kim ngạch có chút quá ít, em đừng suy nghĩ nữa, chuyện này anh sẽ cho người điều tra."

Chạy thẳng đến cửa ký túc xá Đồng Hiểu Tiêm, Sở Vĩnh Du mới rời đi.

Đi vào kỳ túc xá, bạn cùng phòng đều là cú đêm, nguyên một đám vẫn còn không biết đang làm gì với máy tính, Đồng Hiểu Tiêm quay về, không có chút biến động nào.

Sau khi nằm lên giường, điện thoại vang lên, tài khoản nhận được 2 tỷ 4, nhìn tin nhắn này, khóe miệng Đồng Hiểu Tiêm hơi nhếch lên, sau đó lập tức nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.

"Cô Đồng, hợp tác vui vẻ, cô đã trở thành VIP cấp bạc của chúng tôi, lần sau có thể giảm giá ưu đãi 99%, có việc thì liên hệ với chúng tôi."

Chỉ nói một câu, điện thoại lại bị cúp, đường cong khóe miệng của Đồng Hiểu Tiêm mở ra vô hạn.

Trong lúc vô tình trên mạng tìm được một công ty như vậy, thử liên hệ một chút, không ngờ mọi thứ đều chuyên nghiệp như vậy, mặc dù 20% phí có chút đắt, nhưng ít ra, cô có thể không hề băn khoăn mà hưởng thụ số tiền này.


Về phần chuyện người anh rể Sở Vĩnh Du này quan tâm gì đó, đã sớm bị cô ném ra sau ót.

Bên kia, xe sau khi đến chung cư Sở Vĩnh Du, đèn đuôi xe Trương Nhí vừa tắt, một bóng người từ trong bóng tối di động đến.

"Thưa ngài, đây là camera tại địa điểm xảy ra vụ việc như lời Đồng Hiểu Tiêm nói, xe không biển, người xuống xe bắt Đồng Hiểu Tiêm đi mang mặt nạ, không dễ tra."

Nghĩ nghĩ, Sở Vĩnh Du mở miệng.

"Truyền lệnh của tôi, phái hai ảnh vệ đến, một người bảo vệ vợ tôi, một người bảo vệ Đồng Hiểu Tiêm, về phần người bắt cóc, không cần tra nữa."

"Dạ."

Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Sở Vĩnh Du ở trong sân, Hữu Hữu đang ngồi chơi trên chiếc xe tăng nhỏ, không ngừng đuổi theo Sở Vĩnh Du.

"Ha ha! Ba chạy mau, xe tăng lớn của con sắp đuổi kịp ba rồi."

Hai người chơi đùa vô cùng vui vẻ, hai chiếc xe tải che kín rèm đi đến, dừng ở sân bên ngoài biệt thự, đằng sau còn có một chiếc chiếc BMW Mini màu đỏ rượu.

Sở Vĩnh Du biết Trần Việt bán biệt thự này đi, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã thành công, dù sao số người vào ở tiểu khu này, thật sự không dám khen tặng.

Lúc này, từ trong chiếc BMW MINI màu đỏ rượu một người phụ nữ bước ra, tóc buộc lại, đang mặc sườn xám màu lam nhạt, có một vẻ đẹp cổ điển.

"Oa, ba, chị gái này thật là xinh đẹp, ừm~ nhưng vẫn không đẹp bằng mẹ."

Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu, cọ nhẹ lên cái mũi nhỏ cười nói.

"Đó là đương nhiên rồi, trong lòng ba, mẹ là đẹp nhất."

Lúc này, Sở Vĩnh Du lại không để ý, người phụ nữ kia đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ánh mắt, có chút sâu xa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.