Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 842



CHƯƠNG 842

“Em định ngày mai sẽ đi tìm Quan Phấn, xem võ đấu ba mở thế nào, sau đó cũng phải bắt đầu chuẩn bị, anh đi cùng với em không?”

Đang muốn đồng ý, Sở Vĩnh Du đột nhiên nghĩ ra, ngày mai hình như là tiệc mừng tròn một trăm ngày của đứa thứ hai nhà Tỉnh Vu Dịch, anh dù thế nào cũng phải tham gia.

Cho dù không có cái lần gọi video quái dị đó, anh cũng phải đi.

“Ngày mai không được, ngày mai anh phải đến Thành phố Ninh một chuyến.”

“A, vậy em tự đi thôi.”

Ngày hôm sau, sau khi đưa con gái đến nhà trẻ, Sở Vĩnh Du lái chiếc Barbus G800 của mình về Thành phố Ninh.’

Nghĩ lại, cũng nên đến thăm con nuôi Lâm Sinh rồi.

Đến Thành phố Ninh cũng mới 10 giờ sáng, Sở Vĩnh Du đi đến chỗ ở của nhà họ Ninh trước, lại bị bảo vệ ngăn lại.

“Anh tìm ai?

“Tìm Trần Trọng Thiên.”

Một năm không xuất hiện rồi, Sở Vĩnh Du cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà một lúc sau, bảo vệ cửa lộ ra vẻ kỳ quái.

“Anh nói là ông cụ nhà họ Trần Trần Trọng Thiên? Anh đã bao lâu chưa đến đây vậy?”

Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bảo vệ cửa cười nói.

“Cũng không phải, nhà ở đây đã đổi chủ rồi, nhà họ Trần hơn nửa năm trước đã dọn đi rồi, sau khi cháu trai Trần Hạo Hiên đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thân thể ông cụ Trần Trọng Thiên càng lúc càng tệ, cũng không biết vì sao, đột nhiên lại dọn đi, cũng không biết ở đâu, tóm

lại không ở Thành phố Ninh.”

Dọn đi rồi? Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Trọng Thiên, được biết là dãy số sai, sau đó lại gọi cho Trần Việt, thế mà số cũng sai nốt.

Có thể nói, Sở Vĩnh Du nếu muốn tra tung tích của bọn họ chỉ là chuyện mấy phút, nhưng mà tình hình bây giờ, dường như nhà họ Trần đang tận lực trốn tránh anh, đã như vậy, tiếp tục truy cứu cũng không cần thiết.

Bíp bíp bíp!

Đột nhiên một tiếng còi vang lên, bảo vệ căng thẳng, nói với Sở Vĩnh Du.

“Anh nhanh đánh xe qua một bên, cô chủ của chúng tôi đã trở về rồi.”

Sở Vĩnh Du nhìn qua kính chiếu hậu, là một chiếc Porsche thể thao màu đỏ, lập tức đánh xe sang một bên nhường chỗ.

Lúc Porsche lái qua, còn ngừng một chút, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng lãnh diễm.

“Anh là ai?”

“Ngại quá, đi nhầm.”

Nói xong một câu, Sở Vĩnh Du bắt đầu quay xe, người phụ nữ lại nhìn về phía bảo vệ.

“Anh ta là ai?”

“Đại tiểu thư, anh ta cho rằng nhà họ Trần còn ở đây, là đến tìm Trần Trọng Thiên.”

Nghe như thế, biểu cảm của đại tiểu thư lập tức thay đổi, mở cửa xe, chạy chậm mấy bước ngăn lại Sở Vĩnh Du vừa mới quay đầu xe, vội vàng hỏi.

“Anh có phải tên là Sở Vĩnh Du?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.