Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 843



CHƯƠNG 843

Cô gái này mặc một bộ quần áo màu tím, nhìn có cảm giác rất khí phách, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, khuôn mặt vẫn hơi lạnh lùng.

“Là tôi, anh biết tôi à?”

Nhận được câu trả lời, cô gái tiếp tục nói.

“Tôi tên là Tào Khả Nhu, có thể cho tôi xem chứng minh thư của anh một chút được không? Để phòng ngộ nhỡ.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, đưa chứng minh thư ra, sau khi xem xong, Tào Khả Nhu nói.

“Lái xe vào đây đi, Trần Việt để lại cho anh một lá thư, để tôi đi lấy cho anh.”

Trần Việt để lại một bức thư? Chuyện này Sở Vĩnh Du không ngờ tới.

Sau khi lái xe vào trong, Sở Vĩnh Du theo Tào Khả Nhu đi vào trong một ngôi biệt thự, trang trí ở đây không hề khác gì so với lúc trước ở nhà họ Trần.

Một lát sau, Tào Khả Nhu xuống lầu đi tới phòng khách.

“Đây chính là lá thư Trần Việt để lại cho anh, cô ta nói nếu anh đến đây thì đưa lá thư này cho anh, còn nếu không đến thì thôi quên đi.”

Sở Vĩnh Du cầm lá thư, vừa mở ra vừa nói.

“Vậy nếu hôm nay tôi không trùng hợp gặp được cô, có phải tôi vẫn phải chờ ở ngoài cổng không được vào đúng không?”

Nghe nói như thế, mặt Tào Khả Nhu hơi đỏ lên một chút.

“Đây là lỗi của tôi, tôi quên không dặn lại người gác cổng.”

Thừa nhận sai lầm rất thẳng thắn, Sở Vĩnh Du đã bắt đầu đọc nội dung trong thư.

“Vĩnh Du, lúc anh đọc được bức thư này thì có lẽ chúng tôi đã dọn đi từ rất lâu rồi, từ sau khi Hạo Hiên chết, cơ thể ông nội càng ngày càng yếu đi, cộng thêm anh cũng mất tích, cuối cùng chúng tôi quyết định là sẽ rời xa thành phố này, nếu có duyên thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Cô gái trước mặt anh tên là Tào Khả Nhu, cô ấy đã cứu mạng tôi và Lâm Sinh, nếu cô ấy cần anh giúp đỡ, nếu nằm trong khả năng của anh thì hi vọng anh đừng từ chối mà giúp một tay, có lẽ, yêu cầu của tôi có hơi quá đáng. Thân gửi.”

Sở Vĩnh Du thở dài, nhìn về phía Tào Khả Nhu.

“Cô từng cứu mạng Trần Việt và Lâm Sinh à?”

Tào Khả Nhu cởi bỏ dây buộc tóc, buông xõa mái tóc dài như thác nước xuống, rồi mới lên tiếng.

“Coi như là thế đi, lúc một chiếc ô tô bị mất khống chế sắp đâm vào hai người bọn họ thì bị tôi đá một cái bay ra ngoài.”

Có thể đá một cái mà bay cả ô tô đi, điều này cũng đủ để chứng minh năng lực của Tào Khả Nhu không hề kém.

“Trần Việt cũng coi như là chị gái của tôi, Lâm Sinh là con nuôi của tôi, đây là số điện thoại của tôi, nếu gặp phải bất kỳ chuyện rắc rối nào thì hãy gọi cho tôi.”

Vuốt lại tóc tai một chút, giọng nói của Tào Khả Nhu ngược lại rất là bình tĩnh.

“Rất xin lỗi, hình như anh đang hiểu lầm chuyện gì đó thì phải, tôi không biết anh là ai, nhưng có lẽ cũng có chút địa vị, Trần Việt cho rằng anh có thể giúp được tôi nhưng sự thực là, anh không thể giúp được tôi, hiểu không? Không phải tôi coi thường hoặc khinh bỉ gì anh, chẳng qua là tôi đang nói ra sự thật mà thôi.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ừm, cô thẳng thắn như vậy rất tốt, nhưng nhà họ Tào của cô có thể gắng gượng vượt qua được vận hạn lần này hay không thì là chuyện khác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.