Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 847



CHƯƠNG 847

Không biết nghĩ tới điều gì, cô ta nhìn về phía Sở Vĩnh Du hỏi.

“Anh Sở, anh vừa mới nói nhà họ Tàng ở tỉnh thành so với gia tộc nhà chúng tôi à? Tôi. . . Tôi không biết nhà họ Tàng.”

Hả? Sở Vĩnh Du hơi bất ngờ, nhìn về phía ông cụ Tào nói.

“Ông cũng chưa từng nghe nói tới à?”

Ông cụ Tào lắc đầu.

“Không biết.”

Thú vị đấy, lúc đầu Sở Vĩnh Du cho rằng những người này cũng di dân tới từ Huyền Hoàng Tinh, bây giờ xem ra, là mình cả nghĩ quá rồi, dù sao thì tám người kia cũng đều là cao thủ ở cảnh giới Hóa Rồng.

“Nếu là như vậy, vậy chắc là các người đến từ Cửu Long Vực đúng không?”

Nghe nói như thế, ông cụ Tào vội vàng gật đầu, đồng thời hơi kinh ngạc.

“Anh Sở biết Cửu Long Vực?”

Lần này đến lượt Sở Vĩnh Du trở nên quái lạ, thanh danh của mình ở Cửu Long Vực có lẽ là không ai không biết không người không hay, vừa rồi tám người kia không biết tên thì thôi đi, nhưng Tào Khả Nhu đã biết tên của mình nhưng cũng không có chút phản ứng nào, quả thực là khó hiểu.

“Tôi lên là Sở Vĩnh Du, các người chắc chắn là chưa từng nghe qua à?”

Nói ra câu nói này, Sở Vĩnh Du còn cảm thấy hơi buồn cười, bản thân mình xưa nay là người không để ý tới danh lợi, thế mà lại nói ra một câu như vậy.

Người nhà họ Tào đều lắc đầu, giống như đang tự hỏi, cái tên Sở Vĩnh Du này rất vang dội sao?

“Được rồi, tôi đang vội, ngoại trừ tám người này thì chắc chắn gia tộc của các người vẫn còn có cao thủ, để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, các người đi tìm đại trưởng lão Long Môn, cứ nói là tôi nói, chắc là người trong tộc không dám động vào các người nữa đâu.”

Đại trưởng lão Long Môn? Người nhà họ Tào trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ không thể nào ngờ được, Sở Vĩnh Du lại quen biết với người đứng đầu Cửu Long Vực.

“Anh Sở xin đừng bận tâm, tôi và người trong tộc hay bất đồng quan điểm với nhau, cho nên năm năm trước đã dẫn đầu một chi này của tôi đi tới một khu vực khác của Cửu Long Vực sinh sống, cũng là một chốn thần tiên, do không qua lại với người ngoài cho nên tin tức cũng không được linh thông cho lắm, tận đến hơn nửa năm trước, lúc tôi biết người trong tộc bắt đầu có động tĩnh, tôi biết đã không thể nào tiếp tục ở lại Cửu Long Vực nữa cho nên mới dẫn người nhà đi tới thành phố này.”

Sở Vĩnh Du không có hứng thú và thời gian để nghe những chuyện này, anh quay người đi về phía chiếc xe của mình, vừa đi vừa nói.

“Tôi sẽ thông báo trước cho Đại trưởng lão một tiếng, việc này không nên chậm trễ, tốt nhất là các người phái người lập tức xuất phát đi về Cửu Long Vực đi.”

Đưa mắt nhìn chiếc xe Brabus G800 đi ra khỏi sân, người nhà họ Tào vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

“Ba, chuyện này. . . Người tên Sở Vĩnh Du này, chúng ta có thể tin tưởng được không? Anh ta thật sự quen biết đại trưởng lão Long Môn à?”

Tào Thiên Phúc mở miệng, ánh mắt không ngừng lóe sáng, phải biết là, tới Cửu Long Vực, có thể trở về hay không đều là hai chuyện khác nhau.

“Bây giờ, chúng ta còn được lựa chọn nữa à? Huống hồ, chuyện này, không phải nên hỏi Khả Nhu một chút hay sao?”

Thấy hai người nhìn lại, Tào Khả Nhu cười khổ.

“Thật sự là trùng hợp, mọi người cũng biết con đã cứu một mạng của Trần Việt và Lâm Sinh, mà hai người này có quan hệ khá thân thiết với Sở Vĩnh Du, anh ta chủ động muốn báo ơn, con cũng không ngờ anh ta lại mạnh như vậy.”

Nói đến đây, ánh mắt Tào Khả Nhu trở nên kiên định.

“Ông nội, ba, tranh thủ thời gian đi, ít nhất là con tin tưởng Sở Vĩnh Du, anh ta, là một người tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.