Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 850



CHƯƠNG 850

Ý tưởng của ông Lương rất rõ ràng, chính là tiếp theo nếu như có người nào tặng tiền thì đều phải đưa cho ông ta.

“Ông ra đây với tôi một chút, ông không thể lấy cái thẻ này đi được, tôi sẽ trả khoản tiền của chú Tinh.”

Lúc ông Lương đang muốn cãi lại Sở Vĩnh Du, đột nhiên cửa phòng bị hung hăng đẩy ra, có bảy tám người bước vào, nhìn tư thế đó thì biết không phải là người tốt.

“Anh Cốc, sao anh lại đến đây?”

Có một người đàn ông trung niên đầu trọc là kẻ cầm đầu, tay phải nắm vuốt hai hạt đào, ông Lương vội vàng chào hỏi.

“Nói nhảm! Dạo này ông đây rất cần tiền, tôi đều đi tìm các con nợ hết một lượt, không có lý do gì mà không thể tìm Tỉnh Dung chứ. Số tiền mặt ông ta thiếu không hề nhỏ, nếu như ngày hôm nay vẫn không có tiền, vậy thì lấy biệt thự gán nợ đi.”

Vì lý do gì mà có thể cho Tỉnh Dung mượn ba mươi tỷ, thật sự chẳng lẽ là vì ông Lương à? Làm sao có thể, cũng là bởi vì căn biệt thự đó mà thôi.

Ông Lương vội vàng nói.

“Anh Cốc, cái thẻ ngân hàng này là Tỉnh Dung vừa mới nhận được, tôi đang chuẩn bị đưa cho anh, cho ông ấy thư thả thêm chút thời gian nữa đi.”

Nhìn thoáng qua các thẻ ngân hàng, anh Cốc ra dấu, lập tức có người nhận lấy.

Nhưng mà cùng lúc đó, tay phải của Sở Vĩnh Du cũng đưa tới, giọng nói trở nên lạnh lẽo.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả khoản nợ của chú Tinh, tiền trong thẻ này rất nhiều, các người không thể cầm đi được.”

Sở Vĩnh Du cường thế như vậy, không phải, nói là trong mắt của tên đầu trọc anh Cốc cùng với ông Lương đều là không biết điều, rốt cuộc cũng đã đốt cháy lửa giận.

“Nhiều tiền hả, huyên hoang thật chứ, Tỉnh Dung là ba của cậu à, cậu còn có thể cho ông ta ba mươi tỷ chắc?”

Khinh thường nhìn Sở Vĩnh Du, giọng nói của anh Cốc cũng trở nên lạnh lùng.

“Thằng nhóc thối kia, tôi khuyên cậu buông tay đi, được rồi, tôi cũng coi như là một người chính trực trong nghề, cậu chỉ cần nhấn mật mã vào cái máy pos này để kiểm tra số dư, nếu như quả thật có ba mươi tỷ, vậy thì xem như con số ba mươi tỷ đã được thanh toán.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du buông lỏng tay ra.

“Được, ông tra đi.”

Dù sao thì ngày hôm nay là tiệc trăm ngày của con trai Tỉnh Dung, có thể không đánh mà thắng, giải quyết tốt chuyện này, đương nhiên là tốt nhất. Nếu không, e là sẽ động thủ, cái này không tốt đối với tiệc trăm ngày.

“Vĩnh Du…”

Tỉnh Dung cảm thấy vô cùng xấu hổ, vợ Tỉnh Dung thì tức giận đến nỗi nói không nên lời, nếu như không phải tình cảm đều đặt ở trên người đứa con trai trong ngực, bà đã sớm bùng nổ rồi.

Đã già rồi, thế mà lại làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy, đúng là không thể nói lý.

“Không sao đâu, cứ giao cho cháu xử lý đi, mọi người cứ ngồi xuống.”

Sở Vĩnh Du liếc mắt ra hiệu, đàn em của anh Cốc ở bên kia đã đặt thẻ ngân hàng vào vị trí cảm ứng của máy pos.

“Này thằng nhóc, mật khẩu.”

“Không có mật khẩu.”

Lúc này, tên đàn em mới nhấn nút xác nhận, trong lòng vô cùng khinh thường. Tỉnh Dung thiếu đại ca ba mươi tỷ, đại ca coi trọng căn biệt thự đó, chỉ là một cái thẻ ngân hàng tặng tiệc trăm ngày, trái một câu quá nhiều tiền phải một câu rất nhiều tiền. Mẹ nó chứ, nhiều bao nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.