Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 870



CHƯƠNG 870

Cách đấu công hội đã có thể lập tức kiểm tra ra thận phận của anh, hơn nữa còn cho các tuyến đường xanh, tin là những thứ này có lẽ cũng có thể.

Đối với vấn đề này, Đồng Hiểu Tiêm cũng không nói gì, chỉ nghĩ là Sở Vĩnh Du không tin cô ta mà thôi, cứ nhìn Sở Vĩnh Du đặt tay lên.

“Vô Phong tôn kính, chúc ngài dùng xe vui vẻ.”

Giọng nói máy móc này xuất hiện, lập tức khiến Đồng Hiểu Tiêm che cái miệng nhỏ của mình lại, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, cô nhớ rõ chị gái đã từng nói, cùng với anh rể Sở Vĩnh Du, hai người mới đăng nhập có ba lần mà thôi, cái này sao có thể chứ!

“Vĩnh Du, sao anh có thể mượn được xe?”

Đồng Ý Yên cũng có chút nghi hoặc, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Có thể là nhân phẩm của anh tốt.”

Đúng lúc này, cửa của gara bên cạnh mở ra, một chiếc xe việt dã Hồng Kỳ E-HS9 mới tinh xuất hiện trong tầm mắt của ba người bọn họ, so với chiếc xe ở ngoài đời, đương nhiên còn ngầu hơn rất nhiều, đặc biệt, bá khí ở trước mặt, ở đây còn tinh tế hơn.

“Hồng…xe việt dã Hồng Kỳ E-HS9? Trời ơi, anh rể, sao anh có thể làm được vậy? Chỉ ở thành phố lớn em mới nhìn thấy có người từng thuê, xe của hệ thống Hồng Kỳ không phải anh có tiền là có thể mua được hoặc mượn được, vi tích phân công ích phải đạt được giới hạn nhất định nào đó ở trong Truyền Nhân Của Rồng mới có thể làm được.”

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Đồng Hiểu Tiêm, Đồng Ý Yên cũng thuận miệng hỏi.

“Có cần khoa trương như vậy không?”

“Đương nhiên rồi!”

Đồng Hiểu Tiêm ăn nói mạnh mẽ.

“Chị, chị mới tham gia vào trò chơi, đương nhiên là không biết rất nhiều thứ ở bên trong, đó là những thứ không phải chỉ một quyển hướng dẫn người mới có thể hiểu được tất cả. Cho dù, bỏ qua chuyện em nói về tư cách của chiếc xe này, đơn giản là giá thuê được tính theo phút, một phút là một đồng tiền nước R, em nói có khoa trương không?”

 

Cái gì? Đồng Ý Yên cũng vô cùng kinh ngạc.

“Ý của em là….thời gian chúng ta nói chuyện, đã mất hai đồng tiền nước R rồi?”

“Đúng vậy….”

Chỉ có Sở Vĩnh Du, khuôn mặt vẫn không có gì, cười nói.

“Nếu như đắt như vậy, hai người còn không lên xe? Mau đi thôi.”

Chiếc xe chậm rãi khởi động, Đồng Hiểu Tiêm cũng không hỏi gì nữa, tóm lại, người anh rể này, vốn dĩ đã thần bí đến mức không thể tưởng tượng nổi, sau khi kinh ngạc, thứ còn lại cũng chỉ là tập mãi thành thói quen.

Trong khu rừng nhỏ của thị trấn Phong Lâm, vốn dĩ là nơi dành riêng cho cách cách đấu gia cấp độ thấp đến để săn và giết dã thú, lúc này chỗ nào cũng có thể nhìn thấy một vài cách đấu sư cấp bảy, cấp tám đang vội vàng đi đến, khiến những người kia đều phải lườm nguýt.

“Sao khu rừng nhỏ của chúng ta lại đột nhiên có nhiều cao thủ đến như vậy? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng là lạc hậu, tôi nghe nói, hình như báo vương đốm trắng xuất hiện ở khu rừng nhỏ, những người này đều đến để giết báo vương đốm trắng, phải biết là, loại Boss cấp độ như thế này rất khó phát hiện, một khi giết chết nhất định sẽ nổ ra một quyển kỹ năng cứu cấp cách đấu.”

“Cái gì? Báo vương đốm trắng? Vậy không phải là cách đấu sư cấp tám cũng chưa chắc có thể đánh lại Boss này sao, bé ngoan, anh vẫn nên trở về thị trấn trước, quá nguy hiểm rồi.”

Khu rừng nhỏ bị con đường lớn ở giữa chia thành hai nửa, trên con đường lớn này, thường xuyên có thể nhìn thấy có xe đi qua.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ, bởi vì bọn họ nhìn thấy một chiếc xe mà từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy, hoặc chỉ là nghe nói qua.

Chỉ thấy trong tầm mắt, một chiếc Hồng Kỳ E-HS9 màu bạc chạy nhanh đến, kiểu bá khí kia, lập tức bao phủ lấy nội tâm của tất cả mọi người.

“Cái này… nhân vật lớn nào đến khu rừng nhỏ? Còn đi Hồng Kỳ, quá mạnh rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.