Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 877



CHƯƠNG 877:

“Khổng Lưu, cảnh giới hiện tại của ông tương đương với cảnh giới nào ở nước R chúng tôi?”

Trên đại dương bao la bát ngát có một chiếc du thuyền xa hoa, nhìn biển cả bao la, lời nói của Sở Vĩnh Du bay theo cơn gió.

Suy nghĩ một hồi, Khổng Lưu nói.

“Thưa thiếu chủ, vấn đề này không dễ phán đoán, bởi vì hiện tại mọi người không có cảnh giới cụ thể để tôi có thể tham khảo, nói tóm lại là cao hơn cảnh giới hiện tại của thiếu chủ một cấp độ.”

Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại, còn cao hơn cảnh giới hiện tại của mình một cấp nữa? Vậy có thể đến Cửu Long vực nội vực hay không, thật sự chính là hai chuyện.

Nếu như lúc đó anh không gặp ông già ở bên cạnh Mị tôn, chắc có lẽ là anh rất có lòng tin, nhưng mà bây giờ thật sự không chắc chắn.

“Được, tôi đã hiểu rồi.”

Đến bến cảng Cửu Long vực, bây giờ Sở Vĩnh Du rất nổi tiếng, đương như không cần phải kiểm tra quá nhiều người, nhà họ Văn đã có mặt ở bến cảng lập tức chuẩn bị xe.

“Đến Long Môn.”

“Vâng thưa ngài Sở.”

Đi thẳng tới Long Môn, đi lên tầng cao nhất, mặc dù một năm trôi qua nhưng mà đại trưởng lão vẫn không có bất cứ thay đổi nào so với trước kia, điều thú vị nhất chính là lại gặp được Tôn Tiểu

Bàn ở trong phòng.

“Ha ha, Vĩnh Du, không ngờ là anh cũng đến đây đó nha.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ừm, tới đây có chút việc.”

Lúc này lại có một người nữa bước vào, vừa đi vừa nhỏ giọng nói.

“Lão Long, cái mà ông cho tôi…”

Đột nhiên người đi vào không nói nữa, trong nháy mắt xoay người đi khỏi, Tôn Tiểu Bàn vẫn còn đang thắc mắc.

“Sư phụ, sư phụ đi đâu vậy? Sao lại còn càng chạy càng nhanh, chờ con một chút.”

Tôn Tiểu Bàn đuổi theo, Sở Vĩnh Du và đại trưởng lão ở trong phòng cũng một mặt ngơ ngác, bởi vì người bước vào là sư phụ của Tôn Tiểu Bàn, nhưng mà không biết tại sao, hình như là lúc

nãy sắc mặt thay đổi mấy lần rồi sau đó vội vàng đi khỏi.

“Thiếu chủ, hình như tôi thấy người này có hơi quen.”

Khổng Lưu xoa xoa cằm nói một câu, làm lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu chặt lại, anh hỏi.

“Ông chắc chứ? Đây chính là người sinh ra và lớn lên ở nước R.”

Do dự một chút, Khổng Lưu mới lên tiếng.

“Cũng không chắc lắm, có lẽ là do tôi đã nhìn lầm rồi.”

Ở bên ngoài Long Môn, sư phụ Tôn Tiểu Bàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Đúng là không nghĩ tới lại là người đứng đầu nhà họ Khổng đứng ở bên cạnh Sở Vĩnh Du, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?”

Tôn Tiểu Bàn đuổi tới, vội vàng nhiều chuyện hỏi.

“Sư phụ, người biết cái người đi theo bên cạnh Sở Vĩnh Du hả? Người kia mang đến cho con một cảm giác rất mạnh mẽ, chắc là cũng ngang hàng với con.”

Nếu như Sở Vĩnh Du nghe thấy câu nói này thì chắc có lẽ là kinh ngạc không có cách nào tưởng tượng được, Tôn Tiểu Bàn lại dám nói là thực lực của mình với Khổng Lưu không kém bao

nhiêu, quá mức khoa trương rồi.

“Bớt nói nhảm đi, chúng ta đi thôi, vòng quay của thời đại đã định hướng rồi, tương lai như thế nào khó mà dự đoán lắm.”

Tôn Tiểu Bàn bĩu môi.

“Thôi đi sư phụ, còn có chuyện mà ngài không thể dự đoán nữa hả, lừa thần giả quỷ gì chứ.”

“Cái đồ mất dạy này.”

Đánh một cái vào sau đầu của Tôn Tiểu Bàn, cười mắng.

“Thằng nhóc này, bây giờ những chuyện mà sư phụ làm cũng là vì con, nếu không thì sư phụ đã tiêu dao tự tại từ lâu rồi. Sở Vĩnh Du sẽ là một điểm nhấn quan trọng nhất trong cuộc đời của

con, cậu ta tốt thì con mới có thể tốt được, nếu không thì những chuyện mà sư phụ đã làm nhiều năm như thế đều hoàn toàn lãng phí.”

Trên tầng cao nhất ở Long Môn, đại trưởng lão nhìn Sở Vĩnh Du, cười nói.

“Biến mất một năm, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi, đến chỗ tôi có chuyện gì không vậy?”

Sở Vĩnh Du chắp tay nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.