Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 888



CHƯƠNG 888

Nhất là khi nhìn thấy ngón tay của Sở Vĩnh Du sắp duỗi ra, rốt cuộc cũng đạt đến đỉnh phong.

Mẹ nó, không quan tâm nữa, cứ luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, giết anh ta chết trước đi rồi lại nói.

Rốt cuộc Tôn Vô Cực cũng đã không chịu đựng được, hai chưởng nhanh chóng huy động tạo thành vòng xoáy mà mắt thường có thể nhìn thấy được, những tấm ván gỗ đóng thành cửa hàng xung quanh đều đang đồng loạt chuyển động kịch liệt.

Một khắc sau đó, hoàn toàn sụp đổ và cuốn về phía trung tâm hai bàn tay đang vung vẫy của Tôn Vô Cực.

“Sở Vĩnh Du, đi chết đi! Giết anh thì nhẫn Vũ Lam lại rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa, chờ đợi kiếp luân hồi mới.”

Một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện, hai tay của Tôn Vô Cực đẩy ra phía trước.

“Thiên tỏa chưởng.”

Giờ khắc này, anh ta lại trực tiếp sử dụng tuyệt học của gia tộc Tôn thị bọn họ, thiên tỏa chưởng, đủ để nhìn thấy tầm quan trọng của Sở Vĩnh Du.

Rầm.

Những nơi mà khí kình đi qua đều hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ đều hội tụ lại ở vị trí trung tâm.

Khoa trương nhất đó chính là tất cả khí kình đột nhiên lại tập trung tạo thành hai lòng bàn tay có kích thước như con người bay vượt về phía Sở Vĩnh Du.

Đừng xem thường hai bàn tay màu bạc này, năng lượng ẩn chứa bên trong kinh khủng đến mức không có cách nào tưởng tượng được.

Tôn Vô Cực đã dựa vào chiêu thức này mà trực tiếp đánh chết thành viên gia tộc Khổng thị đang bảo vệ cho Đồng Ý Yên, đủ để thấy được uy lực của nó mạnh bao nhiêu.

Đúng lúc này, ngón trỏ của Sở Vĩnh Du cũng đã duỗi ra, thất khiếu chảy đầy máu tươi, bộ dạng khiến cho người khác cực kỳ kinh hãi.

“Muộn rồi!”

Phun ra hai chữ, đôi môi Sở Vĩnh Du hơi mấp máy.

“Nhân đồ.”

Trong ba tuyệt chiêu thiên địa sát, chiêu thức được lộ ra cuối cùng cũng là chiêu thức có uy lực mạnh mẽ nhất, rốt cuộc nó đã lộ diện ở nước R vào lúc này.

Có một nguồn lực vô hình nhanh chóng bay vụt qua, hai bàn tay màu bạc giữa không trung trong nháy mắt tan thành mây khói, làm như là chưa từng xuất hiện.

“Làm sao có thể…”

Tôn Vô Cực nhỏ giọng thầm thì, ngay cả anh ta cũng không cảm thấy cái gì, giống như có một nguồn lực xuyên thấu qua thân thể của anh ta, hoặc là nói giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua.

Bốn chữ này chính là di ngôn cuối cùng của anh ta, sau đó thân thể liền ngã xuống, sau khi sử dụng sát chiêu nhân đồ thế mà lại biến thành một đống đen xám, một cơn gió nhẹ thổi qua, cái gì cũng không còn để lại.

Sở Vĩnh Du ở bên kia như là trút được gánh nặng, lúc thân thể chậm rãi ngã ra phía trước, anh mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn về phía Đồng Ý Yên trên ngọn tháp.

“V… Vợ.”

Sau khi Sở Vĩnh Du ngã xuống, đột nhiên bốn phía lại nổi lên ầm vang, giữa sườn núi điên cuồng nổ tung.

Lúc này, tháp Sâm Lâm cũng bị phá hủy trong nháy mắt, Đồng Ý Yên ở phía trên cùng đang rơi xuống phía dưới.

Nếu như là bình thường, dù sao thì Đồng Ý Yên cũng là một tiên thiên võ giả, rơi xuống ở một độ cao như thế sẽ không tạo thành bất cứ vết thương nào, nhưng mà bây giờ cô đã bị Tôn Vô Cực đánh trọng thương, rơi xuống một cái rất có thể sẽ trực tiếp lấy mất mạng của cô.

Sở Vĩnh Du đã lâm vào hôn mê, không đoán được điểm này, uy lực nhân đồ quá mức kinh khủng, anh mới đứng Đan Điền cảnh tầng thứ nhất nên phải liều mạng thi triển nó nhưng lại không có cách nào khống chế nổi uy lực của nhân đồ, dẫn đến toàn bộ sườn núi đều bị hủy hoại trong chốc lát.

Ở trong mắt của Đồng Ý Yên từ trên cao rơi xuống chỉ có Sở Vĩnh Du đang nằm ở đó, trong lòng là cảm giác không nỡ, cô hiểu cái rơi này của mình chắc chắn sẽ chết.

“Vĩnh Du, thay em chăm sóc tốt cho Hữu Hữu, em… yêu anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.