Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 89: Quỳ xuống xin lỗi





Trong bóng tối hoàn toàn, Sở Vĩnh Du và Lãnh Tiểu Mạc mỗi người đứng ở một chỗ, không có ai mở miệng.

Khoảng một phút sau, Lãnh Tiểu Mai dường như có hơi không chịu được, mở miệng nói.

“Sở Vĩnh Du, cậu đừng đắc ý, tổn thương mà cậu đã từng gây ra với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cậu, nếu như không phải là cậu lúc đầu mượn lúc tôi đau bụng không thể kháng cự mà xâm phạm tôi, tôi sau này sao lại biến thành người phụ nữ tùy tiện như thế”

Sở Vĩnh Du đương nhiên lười mở miệng, loại phụ nữ này, cho dù đi đường có ngã, cũng sẽ không tự tìm lý do ở bản thân, mà sẽ nói, là do đường không bằng phẳng.

Lại rơi vào trầm mặc, ba phút trôi qua, chỉ còn lại một phút liền có thể rời khỏi.

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du nghe thấy âm thanh xoạt xoạt, anh đứng quay mặt vào tường căn bản lười nhìn Lãnh Tiểu Mạt, cũng không biết Lãnh Tiểu Mạt đang làm cái gì.

Sở Vĩnh Du do tu luyện công pháp, khả năng nhìn ban đêm rất xuất chúng, cho dù bây giờ trong cảnh tối tăm này, anh cũng có thể nhìn thấy Lãnh Tiểu Mạt, cho nên mới sẽ xuất hiện nguyên nhân quay mặt vào tường.

Thời gian 5 phút vừa tới, cửa phòng bao mở ra, khi một tia ánh sáng mới vừa chiếu vào, Lãnh Tiểu Mạt đột nhiên bịt miệng chạy ra ngoài, đồng thời khóc lóc kêu lên.

Đọc FULL bộ truyện Bản Lĩnh Ngông Thần.


“Cậu ta... cậu ta muốn xâm phạm tôi!”

Lúc này, tất cả các bạn học chờ đợi kết quả đều ngốc trệ.

Phải biết, Lãnh Tiểu Mạt hôm nay mặc một chiếc váy siêu ngắn màu lam nhạt, mà lúc này thì sao? Ngay cả váy cô ta túm trong tay, toàn thân trên dưới chỉ có quần áo lót.

Thấy cảnh này, sắc mặt của Nguyễn Phong thay đổi, vội vàng giật lấy chiếc váy của Lãnh Tiểu Mạt đem nó khoác người chủ nhân của nó.

Mãi đến lúc này, Sở Vĩnh Du mới từ từ đi ra.

“Sở Vĩnh Du! Cậu... cậu sao có thể làm ra loại chuyện không bằng loài cầm thú này chứ”

Lập tức, liền có bạn học bắt đầu mở miệng mắng mỏ.

“Đều là bạn học, Sở Vĩnh Du cậu có hơi quá đáng rồi đó!”

“Tôi khinh! Tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này, Lãnh Tiểu Mạt cô gái người ta không màng danh dự đáp ứng cùng cậu đi vào phòng vệ sinh hóa giải thù oán, cậu... con mẹ cậu vậy mà làm ra loại chuyện này, lẽ nào Lãnh Tiểu Mạt trước đây nói hồi cấp 3 cậu nhân lúc cậu ấy đau bụng mà chiếm tiện nghi của cậu ấy, thì ra đều là thật.”

Những nam sinh này ngón tay không ngừng cử động, ai cũng đang rất tức giận, dù sao Lãnh Tiểu Mạt năm đó là hoa khôi lớp, ai chưa từng yêu thầm, Vương Cường, Nguyễn Phong những người này chiếm tiện nghi thì thôi đi, bọn họ không dám có ý kiến, không ngờ ngay cả cái loại phế vật không có thân phận gì như Sở Vĩnh Du cũng dám ra tay, không tức giận mới lạ.

“Này! Các cậu ai ai cũng xồn xồn cái gì! Sở Vĩnh Du thật sự muốn động thủ với Lãnh Tiểu Mạt, cô ta không có miệng, không biết kêu sao?"

Ngu Thư Di kịp thời giết đến, một câu nói khiến mọi người đều á khẩu không nói được gì.

“Cậu! Ngu Thư Di, cậu vậy mà còn nói giúp Sở Vĩnh Du, cậu ta nhập ngũ 4 năm, lực khí lớn cỡ nào, một tay bịt miệng của tôi, một tay kia lột váy của tôi, tôi sao kêu ra tiếng được?”

Lãnh Tiểu Mạt còn đang khóc không ngừng phản kích lại, bộ dạng vô cùng đáng thương lập tức lại nhận được sự đồng cảm của nam sinh khác, đang muốn mở miệng, thì Ngu Thư Di lại nói tiếp.

“Ha! Thật là nực cười, mọi người thấy Sở Vĩnh Du lớn lên giống như kẻ đần sao? Chúng ta bao nhiêu bạn học ở đây như thế, thời gian 5 phút trong phòng vệ sinh, cậu ấy sẽ ra tay với Lãnh Tiểu Mạt sao? Thật sự quá tức cười! Lãnh Tiểu Mạt, không thể không nói, kỹ thuật diễn xuất của cô quá tệ rồi, sợ rằng, váy là chính cô cởi.”

“Cô!!!"

Lãnh Tiểu Mạt tức giận không thôi, dứt khoát bật khóc lớn hơn, Nguyễn Phong ở một bên dịu giọng nói.

“Xin lỗi Tiểu Mạt, chủ ý là tôi đưa ra, tôi sẽ đòi lại công đạo cho cậu.”


Nói xong, Nguyễn Phong nhìn sang Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du! Ông đây thật sự là nhìn nhầm người rồi, lòng tốt để cho lừa đá”

“Tôi chưa từng làm, váy là Lãnh Tiểu Mạt tự cởi ra.”

Sở Vĩnh Du nói xong, Nguyễn Phong cười lạnh.

“Mẹ nói, cậu còn xem ông đây là đồ ngu? Nghe đây, tôi bây giờ muốn cậu lập tức xin lỗi Lãnh Tiểu Mạt. Thứ quan trọng nhất của cô gái là cái gì, trong sạch, thân thể, mà cách làm vừa rồi của cậu đã phá hỏng toàn bộ những thứ này, hôm nay nhiều bạn học ở đây như thế, ai dám bảo đảm sẽ không đem chuyện này truyền ra ngoài, Lãnh Tiểu Mạt sau này làm sao mà làm người.”

“Cho nên, tôi muốn cậu quỳ xuống xin lỗi cậu ấy!”

Cái gì!

Nguyễn Phong nói xong lời này, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, quỳ xuống xin lỗi, cái này cũng có hơi quá đáng rồi.

“Nguyên Phong! Cậu quá rồi, đầu gối đàn ông có vàng, sao có thể tùy tiện quỳ trước người khác, huống chi, cậu thật sự làm rõ chuyện này sao lại xảy ra chưa?”

Ngu Thư Di nói xong, ánh mắt của Nguyễn Phong vân là bức ép nhìn Sở Vĩnh Du.

“Sự thật bày ở trước mắt, tôi còn cần đi làm rõ sao? Lẽ nào Lãnh Tiểu Mạt một cô gái vừa rồi ra ở trước mặt mọi người diễn trò, chỉ vì vu khống cho Sở Vĩnh Du?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du đã cảm thấy được một chút không đúng lắm rồi, lạnh giọng nói.

“Quỳ xuống, không thể nào, nhưng nếu như Tỉnh Vu Dịch thật sự có thể xuất hiện, tôi có thể xin lỗi Lãnh Tiểu Mạt”

Tỉnh Vu Dịch? Có vài người kinh ngạc, nhưng trước đó thông qua gợi ý của Nguyễn Phong, người đã đoán được lại không có cảm giác gì quá lớn.

“Tỉnh Vu Dịch không phải là mắc bệnh ung thư chết rồi sao? Sao lại...”

Có người buột miệng nói ra, lời nói dẫn đến sự công nhận của những người khác.

“Nếu như, tôi cứ muốn bắt cậu bây giờ quỳ xuống xin lỗi thì sao?”

Một bước đi tới, Nguyễn Phong khí thể như mặt trời giữa trưa, giống như đang tuyên chỉ với tất cả mọi người, trò chơi là anh ta đặt ra, bây giờ anh ta bắt buộc phải vãn hôi.


“Sở Vĩnh Du tôi không quỳ trời, không quỳ đất, Lãnh Tiểu Mạt cô ta càng không có tư cách này, dừng ở đây thôi, Nguyễn Phong, đừng đem thiện ý của tôi thành tiên đê để cậu không kiêng ky cái gì”

Bốp bốp bốp!

Đột nhiên, Nguyễn Phong cười, vỗ tay, sau đó nói.

“Thật có cốt khí, vậy để người anh em trước kia của cậu Tỉnh Vu Dịch đến bình xét đi.”

Lời dứt, một thanh niên từ bên ngoài đi vào

Tóc cắt ngắn, sắc mặt có hơi trắng bệch, tuy có sự thay đổi với hồi cấp 3, nhưng các bạn học đều ngây người, quả thật là Tỉnh Vu Dịch, bởi vì tổng thể đường nét thì thấy, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm người.

Khoảnh khắc này, hai tay Sở Vĩnh Du không nhịn được run rẩy, nhìn người anh em này, người anh em đã từng giúp anh quá quá nhiều, trong lòng sinh ra sự cảm khái vô hạn.

Ngu Thư Di cũng bịt miệng, tuy từng nhìn nhau nói chuyện qua video call, nhưng đâu có sự chấn động khi tận mắt nhìn thấy, nước mắt cũng suýt nữa trào ra, dù sao năm đó, bởi vì Sở Vĩnh Du là bạn cùng bàn của anh ta, cho nên quan hệ với Tỉnh Vu Dịch cũng rất đẹp.

“Trời ạ! Tỉnh Vu Dịch, thật sự là cậu, bệnh ung thư của cậu đều chữa khỏi rồi sao?”

Có bạn học kinh ngạc lên tiếng, Tỉnh Vu Dịch lại không để tâm, ngược lại nhìn sang Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du! Cậu quá khiến tôi thất vọng rồi, có một thời gian không gặp, đạo đức của cậu tại sao biến thành như thế? Thậm chí, ngay cả điều cơ bản của một người đàn ông, xin lỗi cũng đã mất đi rồi.”

Sở Vĩnh Du há miệng, lời nói chưa có nói ra, đi thẳng đến chỗ Tỉnh Vu Dịch, cái ôm này, anh đã từng nằm mơ thấy vô số lần, bây giờ, cuối cùng sắp thực hiện rồi.

Khi cách Tỉnh Vu Dịch chỉ có một bước, Sở Vĩnh Du lại đột nhiên dừng lại, trong mắt hàn mang vô tận dao động, từng câu từng chữ, dường như đều từ trong kẽ răng nhả ra.

“Cậu, không phải là người anh em của tôi.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.