Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 893



CHƯƠNG 893

Lần này đến đây, Sở Vĩnh Du cũng chỉ muốn âm thầm khảo sát một chút, muốn xem xem Phồn Hoa quản lý Tạc Thiên Bang như thế nào, nhất là về phương diện đạo đức tuyệt đối phải quan trọng giống như thực lực.

“Dạ vâng thưa ngài.”

Sau khi xe chạy vào trong, mấy tên thủ vệ còn lại không thể kìm nén được sự tò mò ở trong lòng, bước tới hỏi.

“Đội trưởng, người đó là ai vậy, anh lại gọi anh ta là ngài?”

Đội trưởng có chút kích động, sự tồn tại của Sở Vĩnh Du đã được Phồn Hoa thổi phồng như là thần, có thể tiếp xúc ở một khoảng cách gần như thế, làm sao anh ta không xúc động được cơ chứ.

“Người đó chính là Sở Vĩnh Du, ngài Sở.”

Cái gì!

Mấy tên thủ vệ điều hít vào một ngụm khí lạnh, đúng là không thể tin được những gì mà mình nghe thấy.

Bọn họ đều là những thành viên được tuyển vào bang trong vòng một năm qua, cho nên chưa từng gặp Sở Vĩnh Du, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ không xem Sở Vĩnh Du như là thần tượng.

Chạy vào bên trong, Sở Vĩnh Du đậu xe ở một bãi đậu xe gần cổng, sau đó mới đi bộ loanh quanh.

Ngoại trừ những thành viên Tạc Thiên Bang đến từ Cửu Long vực, những người khác không ai biết anh, đương nhiên còn có người trong liên minh kỹ năng.

Huấn luyện thì huấn luyện, tuần tra thì tuần tra, tất cả đều được tiến hành rất trật tự, đối với điều này, Sở Vĩnh Du vô cùng vui mừng.

“Buông tôi ra, buông tôi ra! Các người dựa vào cái gì mà lại bắt tôi, tôi không đi hầu hạ anh ta, tôi không đi!”

Rẽ qua khúc cua, một âm thanh ồn ào lại vang lên, Sở Vĩnh Du nhìn hai người đàn ông đang cưỡng ép bắt một cô gái kéo về phương hướng nào đó, lông mày nhíu lại.

Xem ra là cho dù ở đâu đi nữa thì cũng có sâu mọt tồn tại.

“Hừ! Cái này không phải do cô quyết định, cô là người vừa mới nhập bang, đó là phúc của cô. Có bao nhiêu người muốn thưởng cơ hội như thế này, mà đến lúc xuống lỗ rồi vẫn không có cửa đâu.”

“Không sai, cô cũng đừng có ở đây mà oán trời trách đất nữa, cô nhìn những người trước kia được đường chủ cưng chiều đi, bây giờ có người nào mà không có một cuộc sống tươi đẹp ở Tạc Thiên Bang cơ chứ?”

Hai người đàn ông đang kéo cô gái đều giống như cười mà không phải cười, vừa đi vừa nói.

Mà cô gái ở giữa đúng là có mấy phần nhan sắc, mặc một cái quần jean màu xanh đậm bó sát người, dáng người rất đẹp, nhưng mà lại đang vùng vẫy rất dữ dội.

“Buông tôi ra, tôi không gia nhập vào Tạc Thiên Bang đâu, tôi muốn rời khỏi nơi này. Cái đám người khốn nạn này, đồ lưu manh!”

Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy suy nghĩ của đối phương, muốn đi hả? Cô cho rằng đây là đâu cơ chứ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi?

Người phụ nữ mà đường chủ đã coi trọng, từ trước đến nay không có cách nào thoát khỏi tay.

“Quá đáng!”

Âm thanh đột ngột xuất hiện từ sau lưng, ba người đều dừng lại, hai người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy Sở Vĩnh Du đột nhiên xuất hiện, lông mày nhíu chặt.

“Cậu là ai, muốn xen vào chuyện của người khác hả?”

“Thằng nhóc này, thấy mặt của cậu lạ như thế, vừa mới vào bang à? Chúng tôi làm việc cho Lệ đường chủ, thức thời thì cứ coi như là không thấy cái gì, cút qua một bên chơi bùn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.